Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 215
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:41:29
Lượt xem: 14
Đàm Hi không nói gì nhưng ánh mắt lại rất lo sợ.
"Đàm Hi?"
"..."
"Đừng nhìn, xấu..."
Lần trước, Tần Thiên Lâm đánh cô không chỉ làm da bong thịt tróc mà còn để lại sẹo, tuy rằng sau ba tháng tu dưỡng, không ngừng bôi thuốc trị sẹo nhưng vẫn không thể giống như trước đây được, nhìn kỹ sẽ vẫn thấy dấu vết.
Lục Chinh hiểu rõ, nhẹ nhàng xoa nắn trên lưng cô, đầu ngón tay lướt qua những dấu vết mờ mờ kia, vết nào vết nấy bằng đúng kích thước của dây lưng, trong đáy mắt anh không khỏi hiện lên vẻ đau lòng, đồng thời còn có ánh sáng tối tăm khởi động theo.
Lúc trước, khi anh chạy tới Tần gia, phá cửa phòng ngủ ra, tận mắt nhìn thấy hai mắt của cháu trai mình đỏ bừng, quất từng roi, từng roi một trong bộ dáng dữ tợn.
Gió rít phần phật, chiếc dây lưng da nện lên cái lưng đã đầm đìa m.á.u tươi của thiếu nữ.
Anh hét lớn "Dừng tay", nhưng vẫn chậm.
Trên đường đưa cô tới bệnh viện, anh đã vượt đèn đỏ năm lần, lái Land Rover như đua xe công thức 1, ồn ào tới mức làm kinh động tới cả ông Cát.
Lúc ông cụ đuổi tới bệnh viện, thấy trên tay và trên người anh toàn m.á.u là m.á.u thì vô cùng lo lắng.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?!"
Lục Chinh mờ mịt.
Ông cụ nhắc lại lần nữa, Lục Chinh nghe rất rõ nhưng không biết phải trả lời thế nào.
Nói là vợ của cháu trai anh bị thương đang cấp cứu sao?
Chính bản thân anh cũng không đoán trước được là mình sẽ điên cuồng như thế.
Cuối cùng, chỉ có thể xua tay với ông cụ, đáp: "Chuyện trong nhà."
Ông Cát tới một cách bí mật, sau đó lại vội vã rời đi, anh chờ bên ngoài phòng cấp cứu, đến tận khi bác sĩ ra và nói rằng cô không sao, Lục Chinh mới rời khỏi đó.
Dường như, bắt đầu từ ngày hôm đó, hai người như đã bị buộc lấy nhau, không gỡ ra nổi.
"Anh... Thật sự bị dọa đúng không?" Đàm Hi ngoan ngoãn đưa tay ra cho anh, anh giúp cô bôi thuốc, nghe hỏi vậy cũng không ngẩng đầu lên.
"Cả người toàn m.á.u là máu."
"Chẳng phải anh từng đi lính à? Có phải chưa thấy bao giờ đâu." Cô biết, thân phận của Lục Chinh không đơn giản, có thể nhìn thấy điều này từ chính bản thân Thời Cảnh.
Không có người lính bình thường nào sẽ trúng đạn cả, trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt, hơn nữa tính nguy hiểm cũng rất cao, mà người như thế sao có thể là một anh lính quèn chứ?
Đánh c.h.ế.t cô cũng không tin!
Người đàn ông lắc đầu: "Đổi tay kia đi..."
Đàm Hi làm theo.
"Không giống nhau." Đáp lại câu hỏi lúc trước của cô.
"Không giống thế nào chứ?"
Anh lặng im không trả lời.
Đàm Hi quay lại nhìn, nhìn lưng của mình phản chiếu qua tấm gương, bởi vì những vết bầm tím quá rõ ràng nên làm cho những vết sẹo cũ cũng phai nhạt đi nhiều.
"Con rùa rụt đầu đó, sớm muộn gì bà đây cũng sẽ đòi lại hết!"
Lục Chinh nghe vậy thì động tác hơi dừng lại.
Anh biết: "con rùa rụt đầu" trong miệng cô nói là ai.
Khóe môi khẽ cong lên: "Được."
Ực –
Đàm Hi há hốc mồm: "Anh bảo được á?"
"Ừ."
Chép miệng, nhướng mày cười cợt: "Đó là cháu trai của anh đấy."
"Đã làm sai thì ngay cả cha đẻ của mình cũng phải chịu trừng phạt thôi." Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ánh sáng lạnh lùng, chỉ trong chớp mắt.
"A Chinh, A Chinh, anh sẽ báo thù thay em sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/215.html.]
Mí mắt khẽ nâng, liếc nhìn cô một cái: "Ngốc!"
"Rốt cuộc là có hay không nào?"
"Được rồi." Lục Chinh đứng lên, vặn nắp tuýp thuốc lại rồi thuận tay đưa quần áo cho cô: "Ngoan ngoãn ngủ một giấc, tối nay anh đưa em ra ngoài ăn."
"Oh. Vậy anh không được đi, ở nhà với em."
"Ừ."
"Ơ, chẳng phải nói là anh không đi cơ mà?"
Duỗi tay túm chặt ống tay áo anh.
"Anh sang thư phòng."
"Thế cũng được... Nhưng mà, anh không được ghét bỏ em đâu đấy!" Cô chỉ vết thương sau lưng.
"Đồ ngốc!"
"Hãy nói là anh sẽ không ghét đi!"
"Ừ, vĩnh viễn sẽ không ghét."
Đàm Hi vừa lòng, mệt mỏi nhắm mắt lại, cô thật sự rất buồn ngủ…
Tiểu Nam Quốc, trong phòng dành riêng cho cậu Ba Tống.
Ca hát nhảy nhót, hương rượu thơm nồng.
Một cô gái ăn mặc hở hang ôm lấy cột thép tạo dãng ưỡn ẹo, mái tóc đỏ xoăn như sóng biển buông xõa, hai trái bưởi trước n.g.ự.c lung lay như sắp rụng tới nơi.
Làm cho một đám cậu ấm bên dưới vô cùng khoái chí.
"Chậc chậc, đào ở đâu ra đống cực phẩm này thế? Nhìn n.g.ự.c kìa, eo kìa, m.ô.n.g kìa, tuyệt thật!"
"Sao nào, muốn véo thử à?"
"Đừng, đó là hàng cao cấp mà thằng nhóc họ Tiền tìm riêng về đấy, tôi đây không tiêu hóa nổi đâu."
"Nhìn cái bộ dáng nhát c.h.ế.t của cậu đi, chẳng phải chỉ là một con đàn bà thôi sao, còn sợ cô ta ăn thịt cậu chắc?" Cười khinh bỉ.
"Cô ta không ăn nổi tôi, nhưng trên đầu chẳng phải còn có cái mũ cậu Ba Tống sao? Không trêu vào nổi đâu..." Thở dài khe khẽ, thời đại nào rồi mà còn chơi trò khích tướng chứ.
Nhóm người này phần lớn đều có xuất thân từ gia đình cán bộ cấp cao, những ích lợi phức tạp liên quan trong đó tất nhiên chẳng cần phải nói nhiều, bên ngoài thì xưng anh gọi chú nhưng thực ra lại ngấm ngầm đấu đá với nhau.
"Thằng nhãi Tiền Dũng kia định chơi trò gì thế? Đánh cược cả vốn gốc cơ đấy!"
"Còn chẳng phải là do chuyện bên ngoại nhà cậu ta sao! Có một ông cậu chỉ biết làm hỏng chuyện và kéo chân sau."
"Nghe nói bên chỗ Ủy viên Kỷ đã ra tay rồi, rơi vào tay ông ấy thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Chậc chậc, ba trăm vạn kia mà... Cũng biết ăn thật đấy, không sợ bị nghẹn c.h.ế.t sao!"
Mọi người cùng cười vang.
"Cũng không phải hoàn toàn không còn cách nào, xem ý bên trên thôi," giọng nói hơi dừng, tay chỉ lên trời: "Có truy cứu hay không, nói đến cùng cũng chỉ là một câu nói, cực kỳ đơn giản mà!"
"Cũng đúng, chỉ cần cậu Ba Tống chịu giơ tay ra kéo thì đừng nói là ba trăm vạn, cho dù ba nghìn vạn cũng có thể khiến chuyện này lắng xuống được."
Trong vòng quan hệ này, quan lớn hơn một bậc là có thể đè c.h.ế.t người rồi, cha ông có quyền thì con trai cũng có thể tung hoành ngang dọc được!
Giống như Tống Bạch ấy, tuy tuổi còn rất trẻ nhưng chẳng ai dám khinh thường anh ta, bởi vì sau lưng anh ta chính là Tống Thị - gia tộc quyền quý nổi tiếng ở Hoa Hạ này.
Điệu múa hoàn tất, cô gái hơi vén mái tóc dài lên, cúi người cảm ơn.
Theo động tác cúi người của cô ta, hai quả bưởi trắng nõn trước n.g.ự.c cũng như sắp nổ tung làm cho cả đám đàn ông trong phòng đều quên cả thở.
"Đệch, ông thấy hơi cứng rồi..."
"Thẳng nhãi Tiền Dũng bỏ ra nhiều tiền như thế, nhìn đi, bắt đầu khoe khoang rồi đấy."
Trong một góc trên chiếc sô pha bằng da, Tống Bạch cầm ly rượu đế cao, hai chân vắt lên nhau, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía sân khấu.
Bên cạnh anh ta, Tiền Dũng xoa hai bàn tay, âm thầm vui sướng.
Xem ra có trò hay để xem rồi!
Nghe nói cậu Ba Tống này rất thích mấy cô gái quyến rũ phong tình, mấy bạn gái trước đây của anh ta đều n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, hắn chọn mãi bên Giang Châu mới được một ưu vật như thế kia, lại lo lắng tìm người dạy dỗ cô ta một phen, hẳn là có thể được việc.
Chỉ cần Tống Bạch đồng ý giơ tay ra thì cậu của hắn có thể thoát được kiếp nạn này rồi!
Lại nói đến đồng chí Tiểu Bạch, ba phút trước anh ta vẫn còn xem rất chăm chú, cô nàng này eo thon, n.g.ự.c nở, quyến rũ vô cùng, xuất phát từ góc độ mắt thẩm mỹ bản năng của đàn ông, anh ta cũng không nhịn được mà ngắm nhìn một chút, nhưng chẳng xem được bao lâu thì ý thức đã lại bay xa, không thể nào kéo trở về được.