Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 217

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:41:59
Lượt xem: 13

"Mẹ, mẹ chiều nó vừa vừa thôi, sớm muộn gì cũng chiều hư nó luôn đấy!" Tống Vũ thật sự không nhịn nổi.

"Ba, ba đang ghen vì bà nội thương con hơn thương ba đấy." Tống Bạch lon ton chạy tới bên cạnh bà cụ Bạch, cười hì hì chọc tức ba mình.

Hoàn toàn khác xa bộ dạng cao ngạo không kiềm chế được lúc trước, giờ này, Tiểu Bạch chẳng khác nào một thằng con trai to xác, biết trêu tức, biết làm nũng, chọc cho cả nhà cười vang vui vẻ.

Tống Thanh hừ lạnh, nhét một miếng bánh bột ngô vào trong miệng: "Chỉ biết khoe mẽ..."

"Chị, chị nói gì cơ ạ? Nói to lên tí, em chẳng nghe thấy gì."

Tống Thanh nghiến răng: "Chị nói em hài hước, người gặp người thích!"

"Chuẩn! Quá tinh mắt!"

"Khụ khụ... Bạch Bạch à," bà cụ Tống gắp cho anh ta một miếng thịt kho tàu rồi cười tủm tỉm hỏi: "Cô gái lần trước ấy, con định lúc nào dẫn về nhà để bà nhìn một cái thế?"

"Dạ?"

Cô gái? Cô gái nào nhỉ?

Anh ta chưa bao giờ làm bừa ở nhà, bà nội nghe ở đâu ra thế?

"Thì chính là bánh trôi nhân mật ấy..." Bà Tống nhắc nhở con trai, ánh mắt còn sáng hơn cả đèn pha ô tô.

Ánh mắt hơi lóe lên: "Khụ, con nói bậy nói bạ thôi mà mọi người cũng tin!"

"Thế ra là không có à?"

"Vâng!"

"Hóa ra vậy..." Bà cụ Tống thấy hơi thất vọng, bà cụ vẫn đang buồn rầu thối ruột vì chuyện lấy vợ của cháu trai út nhà mình.

Tống Bạch hơi băn khoăn: "Bà, cháu trai bà phong lưu phóng khoáng, đẹp trai khí phách thế này, còn sợ không cưới nổi vợ hay sao ạ?"

"Nếu đã không có bánh trôi nhân mật, thế hay là... đi gặp con gái của Bàng gia đi? Bà nói cho con nghe, Thiệu Đình là một cô bé rất ngoan, xinh đẹp này, tính tình cũng tốt nữa, tuyệt đối xứng đôi với con!"

Tống Bạch: "..."

Hóa ra chơi trò lùi một bước để tiến hai bước, đào hố cho anh ta nhảy vào…

"Thôi ạ, đó là em họ ruột của con, làm thế là rối loạn nội bộ đấy!"

"Đừng có giả vờ không biết nhé," Bà Tống tên là Bàng Bội San lườm thằng con một cái: "Thiệu Đình chẳng có quan hệ huyết thống gì với Bàng gia hết, việc này mọi người đều biết, con đừng có lấy lý do này để cho qua chuyện."

Tống Bạch uống một ngụm canh: "Bà nội, canh này bà hầm ạ? Tay nghề của bà càng ngày càng tuyệt vời!"

"Thế uống nhiều một chút đi."

"Vâng ạ!"

Bàng Bội San tức đến trợn trừng mắt, thằng nhãi này lại dám lấy bà nội làm ô dù!

Dưới gầm bàn, Tống Vũ giơ chân đá bà một cái, ý bảo tạm thời đừng vội, sau đó lại nhìn về phía hai bà cháu ở bên kia, ánh mắt đầy thâm ý.

"Bạch Bạch à, đã uống canh bà nội nấu thì nghe bà nội nói một câu..."

Tống Bạch lộp cộp trong lòng, chỉ thấy bà cụ Tống tiếp tục nói: "Sau khi Thiệu Đình trở thành trẻ mồ côi thì vẫn luôn được nuôi ở bên cạnh ông thông gia (nhà ông cụ Bàng), có điều hộ khẩu vẫn chưa thay đổi, cho dù có sửa lại họ thì cũng không ảnh hưởng gì hết. Cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài mà..."

"Ừ, ông cũng thấy con bé Thiệu Đình đó rất có hiếu đấy." Ông cụ Tống hiếm khi nói được một câu.

"Chuyện kết hôn tạm thời không cần đề cập tới, cứ hẹn hò đi đã, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà." Ông Tống tỏ rõ lập trường của mình.

Bàng Bội San cũng gật gù: "Ý mẹ giống ý ba con. Cứ hẹn hò một thời gian đi, coi như tìm hiểu thêm về đối phương, nói không chừng chuyện của hai đứa lại thành ấy chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/217.html.]

Khóe miệng Tống Bạch giật giật, anh ta không phủ nhận Thiệu Đình là một cô gái tốt, tính cách dịu dàng, hiếu thảo với người lớn, rất có khí chất của một tiểu thư khuê các, nhưng đó không phải kiểu người mà anh ta thích.

"Có phải bọn con chưa gặp nhau bao giờ đâu, cái vòng quan hệ này bé tin hin, nếu có tình cảm với nhau thì đã sớm ở bên nhau từ lâu rồi, còn cần phải để mọi người tác hợp hay sao?"

Tống Bạch bĩu môi, lắc đầu, anh ta cũng thật bất đắc dĩ khi người trong nhà cứ chạy đôn chạy đáo tìm vợ cho mình.

Mọi người đều im lặng.

Lời này... Cũng rất có lý.

Hai nhà môn đăng hộ đối, người lớn hai nhà cũng rất vui vẻ, nếu thực sự thích nhau thì đã sớm ở bên nhau rồi, sao còn chờ tới bây giờ chứ?

"Haizz..." Bà cụ Tống hiểu ra, tuy rằng biết rất có thể sẽ không thành công nhưng vẫn cứ ôm hy vọng trong lòng, có ý đồ muốn thử tác hợp xem sao.

"Được rồi, con cháu đều có phúc phận của con cháu, bà tham gia vào chuyện của nó làm gì?" Ông cụ Tống trừng mắt nhìn thằng cháu rồi an ủi bà cụ.

Tống Vũ và Bàng Bội San thấy thế thì cũng chẳng nói gì nữa.

Tống Bạch thoát được một kiếp liền thầm thở phào trong lòng, ánh mắt hơi dừng lại trên người nào đó đang cúi đầu ăn cơm, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình ở đây.

Tống Thanh thấy da đầu run lên, thầm kêu không ổn.

Quả nhiên –

"Bà nội à, bà đừng chỉ thúc giục mỗi con thế chứ, con chị không đi sao con dì tới lượt được, chuyện chồng con của chị Hai còn chưa quyết định xong, sao đã tới phiên con rồi? He he... Anh nói đúng không, anh Cả?"

Tống Tử Văn ho khẽ: "Đừng có lôi anh vào."

Anh ta là người đã có vợ rồi.

Bà cụ Tống nghe thế thì thấy hơi áy náy, bà cứ mải lo chuyện vợ con cho cháu trai út mà quên mất cháu gái nhà mình.

Thế nên liền cười hiền từ: "Thanh Thanh à, bà nghe nói bên bộ Tư Chính có mấy cậu trẻ tuổi, tài giỏi được điều tới ấy, mà ai cũng độc thân, bình thường con cũng đừng suốt ngày ở văn phòng như thế, phải ra ngoài xã giao với các ban ngành khác chứ. Nhớ năm đó, bà với ông của con cũng quen nhau khi tham gia vào Hội Ái Hữu đấy."

"Khụ khụ..." Ông cụ Tống suýt chút nữa thì sặc, ho đến đỏ cả mặt già: "Bà đã ngần nào tuổi rồi mà vẫn còn nói mấy cái này với các cháu nữa!"

Cậu chàng cảnh vệ vội vàng giúp ông thuận khí: "Ngài từ từ thôi... Từ từ thôi..."

Tống Thanh lườm em trai một cái cháy mặt, từ lúc ngồi vào bàn tới giờ cô đã cố gắng lặng lẽ thế rồi mà không ngờ vẫn bị điểm danh.

Bà cụ Tống múc một bát canh, thử qua độ ấm rồi mới đưa sang: "Ông xem đi, ông lớn thế này rồi mà ăn cơm còn sặc..." Lời nói đầy chê bai nhưng trong mắt lại ngập tràn quan tâm.

Ông cụ Tống thấy thoải mái hơn nên xua tay với cậu cảnh vệ: "Không sao đâu."

Sau đó nhận lấy bát canh, há miệng uống mấy ngụm, rõ ràng là ông cụ cũng đòi được săn sóc đây mà.

Tống Thanh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bà cụ Tống lại tiếp tục dồn sự chú ý lên người mình.

"Một chút nữa bảo mẹ con dẫn lên phố mua ít quần áo đẹp, bà nội sẽ đầu tư tiền."

"Ô ô, chị ơi, chị hạnh phúc quá!" Tống Bạch cười gian xảo.

Nếu có thể, Tống Thanh thật sự muốn tìm một khe hở mà chui vào.

"Không, không cần đâu ạ..."

"Cần chứ, cần chứ! Chị toàn mặc đồng phục, cả tủ quần áo toàn là đồ màu đen, tuổi này nên mặc đồ hường phấn tí!"

Tống Thanh run rẩy, chỉ biết nói: "Yêu cầu công việc!"

Bà cụ Tống lắc đầu: "Hai đứa các con chẳng khiến cả nhà bớt lo gì! Chỉ bảo đi tìm đối tượng thôi mà chứ có bảo phải kết hôn ngay đâu, sao cứ như là bà nội ép các con đi tìm thú dữ vậy?"

Tống Bạch húp canh, Tống Thanh xới cơm.

Loading...