Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 223
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:51:29
Lượt xem: 15
Bỗng dưng, khóe môi nhếch lên: "Ba, ba thấy tình cảm của con và Thiên Lâm không tốt, lại cũng không thể nào sống hòa hợp được với mẹ và Thiên Mỹ, chi bằng... nhân lúc còn sớm thì thôi đi?"
"Không được! Ba không đồng ý!" Đầu bên kia đột nhiên trở nên kích động.
Đàm Hi híp mắt: "Dạ? Tại sao ạ? Ba có lý do gì đặc biệt không ạ?"
"Bởi vì..." Giọng nói chợt khựng lại: "Tóm lại, con là con dâu mà Tần gia đã thừa nhận, không ai có thể thay thế được vị trí của con, đừng có nói mấy lời không vui vẻ đó nữa. Huống chi, chuyện góp vốn với Đàm Thị vẫn đang bàn bạc, con thật sự muốn gây chuyện vào lúc này sao?"
"..."
Thấy cô im lặng, thái độ có vẻ hòa dịu hơn, Tần Tấn Huy cũng không nói với giọng điệu răn dạy hùng hổ nữa mà chuyển sang khuyên giải: "Vợ chồng trẻ đôi lúc cãi nhau cũng là chuyện bình thường, đừng làm quá căng thẳng để tránh bị thương tình cảm hai nhà." Một nửa trấn an, một nửa đe dọa.
"..."
"Ba bảo Thiên Lâm tự mình đi đón con, Thiên Mỹ cũng sẽ chủ động xin lỗi. Còn về mẹ con, ba sẽ nói chuyện với bà ấy."
Kết thúc cuộc gọi, nụ cười lạnh của Đàm Hi vẫn chưa tắt, có điều trong mắt còn có thêm một mạt trầm tư.
Cô còn chưa tự kỷ tới mức cho rằng Tần Tấn Huy thích mình thế nào, trên đời này không bao giờ có chuyện tự nhiên nhẫn nhịn, trừ phi, không thể không nhịn mà thôi!
Đàm Hi đột nhiên nghĩ tới một thành ngữ – ném chuột sợ vỡ đồ!
Nếu cô là con chuột đó, vậy "đồ" mà Tần Tấn Huy sợ vỡ là cái gì?
Trong lúc suy nghĩ đang phiêu xa thì đột nhiên lại có tiếng điện thoại vang lên bên tai.
Liếc mắt nhìn thoáng qua, lại là một kẻ họ Tần nữa.
Đây là sau khi thương lượng rồi nên cùng nhau gọi cho cô đúng không?
Ấn và nút trò chuyện màu xanh, Đàm Hi cũng không vội vã nói gì ngay.
Bên kia, Tần Thiên Lâm ngồi trên xe, vừa mới phát động động cơ, xe nhanh chóng nhập vào dòng đường chính.
Vừa mới chốt xong một hợp đồng gần ba ngàn vạn, tâm tình của gã đàn ông rất tốt, trong xe bật một khúc dân ca Nga, điệu nhạc vui vẻ tương ứng với cảm xúc vui sướng của hắn lúc này.
"Bà xã, ngủ rồi à?"
Hắn vừa nói một câu, Đàm Hi suýt chút nữa quăng luôn cái điện thoại.
Tay run.
"Có bệnh!"
Tần Thiên Lâm cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy cái miệng nhỏ mắng người nghe thật vui tai: "Đúng, có bệnh, bệnh tương tư."
Tam quan của Đàm Hi lại được đổi mới, đây vẫn là Tần biến thái mà cô từng biết sao?
"Anh... bị ma ám đấy à?"
Bên kia khẽ vang lên tiếng cười trầm thấp, Đàm Hi nghe mà tê cả da đầu.
"Bà xã, em quan tâm anh đấy à?"
"Không, tôi chỉ cảm thấy anh cần phải tới khoa thần kinh khám xem sao."
Tần Thiên Lâm: "..."
"Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây."
"Sao em cứ luôn lãnh đạm với anh thế?"
"A, giữa hai người chúng ta vĩnh viễn không thể nhiệt tình được đâu."
"... Buổi chiều ngày kia, anh tới Vệ gia đón em, em tự giải quyết cho tốt."
Đầu ngón tay Đàm Hi trắng bệch: "Không cần anh đón, tôi sẽ tự mình về nhà."
"Lúc đó đã nói rồi, thời gian năm ngày, anh, tự, mình, tới, đón!"
"... Được. Nếu anh đã thích thì chờ tôi ở quảng trường trung tâm đi."
"Em có ý gì hả?" Tần Thiên Lâm nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/223.html.]
"À, một gia đình ấm áp như thế không nên để chuyện của hai chúng ta phá hỏng, tích âm đức tí đi!" Nói xong, không đợi hắn nói gì, ngắt cuộc gọi luôn.
"Shit!" Nghe thấy tiếng "tút tút" lạnh băng, tâm tình tốt đẹp lập tức không còn lại gì hết.
Cô ấy ghét hắn...
Nhận ra điều này, Tần Thiên Lâm thực sự phát điên, sao cô ấy dám chứ? Sao cô ấy có thể ghét hắn chứ?
Bóng đêm càng lúc càng sâu, đèn khuya rã rời, trong lòng người đàn ông lại xuất hiện sự u tối còn sâu và nặng nề hơn cả màn đêm.
Một người, sao có thể... thay đổi một cách bất thường như vậy!
Giẫm chân ga, chiếc xe thể thao kiêu ngạo tăng tốc lướt đi như bay, mang theo tốc độ như muốn được phát tiết, muốn xuyên thủng màn đêm...
Biệt thự Bán Sơn, nhà họ Tần.
Lục Thảo mang đồ ăn khuya tới thư phòng, Tần Tấn Huy chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Bà ngồi xuống đây."
"Sao thế? Nghiêm túc như vậy..." Lục Thảo cười, khuôn mặt hồng hào để lộ ra khí sắc rất tốt, nhìn không nhận ra tuổi tác thực tế.
Tần Tấn Huy im lặng, sắc mặt cũng căng thẳng.
Lục Thảo thấy cảm xúc của chồng mình có gì đó không ổn thì không khỏi rụt người lại.
"Ông xã à, ông... có muốn ăn vằn thắn trước không?"
"Không cần. Tôi định bảo Thiên Lâm đi đón vợ nó về, chuyện cần sắp xếp, bà lên kế hoạch cho tốt. Còn nữa, chỗ Thiên Mỹ, bảo nó đi xin lỗi đi, đừng có lúc nào cũng làm khó Đàm Hi nữa, dù sao đó cũng là chị dâu Hai của nó."
Sắc mặt Lục Thảo hơi trầm xuống nhưng vẫn không làm mất đi dáng vẻ vốn có.
Bà ta biết, Đàm Hi trở về chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng bà ta vẫn có một chút không hiểu nổi.
"Ông xã, tại sao ông cứ phải chịu đựng con bé ấy như thế?" Còn bắt con gái mình phải ăn nói khép nép nữa?
Tần Tấn Huy xua tay: "Tôi có tính toán của tôi."
Lục Thảo lộp bộp trong lòng, quả nhiên là bà ta đoán không sai, Tần Tấn Huy có mục đích của mình!
Làm vợ chồng hơn 20 năm, sớm chiều bên nhau, không ai hiểu biết Tần Tấn Huy hơn bà ta.
Khó trách khi bà ta ra sức phản đối cuộc hôn nhân này thì Tần Tấn Huy lại chấp nhận nó vô cùng dễ dàng, khi đó, bà ta còn trách ông ta không quan tâm tới con trai, giờ nghĩ lại, hẳn là ông ta có ý gì khác nữa.
Lục Thảo nghĩ nghĩ, thử nói: "Đàm Hi... còn có chỗ quan trọng cần dùng tới sao?"
Người đàn ông nghe vậy thì đột nhiên mỉm cười, vẫy tay với bà ta, trong mắt tràn ngập sự vừa lòng.
Lục Thảo đi tới bên người ông ta, Tần Tấn Huy thuận thế kéo lại, Lục Thảo liền ngồi lên đùi ông ta. Người đàn ông duỗi tay ôm vòng qua eo bà ta, tuy không còn mảnh mai như lúc còn trẻ nhưng cũng tạm được.
Lục Thảo lập tức đỏ bừng mặt: "Làm cái gì thể hả? Vợ chồng một bó tuổi rồi còn chơi cái trò này à?"
Có điều, ánh mắt câu hồn kia lại tố cáo suy nghĩ ngược lại của bà ta, chỉ có những lúc như thế này, Lục Thảo mới cảm thấy mình vẫn chưa già, vẫn là người mà năm đó người đàn ông này yêu thích không rời.
"Bà xã à, trên đời này, chỉ có em là hiểu anh nhất." Tần Tấn Huy cười than.
"Vậy là, Đàm Hi thật sự có chỗ để dùng sao?"
Người đàn ông cười thần bí: "Em có còn nhớ..."
Sau một lúc lâu, Lục Thảo bưng bát không từ trong thư phòng đi ra, vừa lúc gặp được con gái mình.
Tần Thiên Mỹ chào một tiếng "mẹ", đang định đi về phòng thì đột nhiên bị gọi lại.
"Lại đây, mẹ có việc muốn nói với con." Sau đó đưa cái bát không cho người hầu.
Tần Thiên Mỹ tỏ vẻ nghi hoặc, không hỏi gì mà chỉ đi theo mẹ mình vào phòng.
...
"Con không đồng ý! Tại sao bắt con phải đi xin lỗi nó chứ? Nó là cái thá gì? Nó xứng sao?!"
"Đó là chị dâu Hai của con!"
"A, mẹ, trước kia mẹ có nói như thế đâu, mẹ còn thù hận Đàm Hi hơn cả con cơ mà, tại sao ba mới nói một câu mà mẹ đã thay đổi lập trường rồi, nén giận sống qua ngày kiểu đó, mẹ không thấy khó chịu à?"