Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 225
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:52:02
Lượt xem: 14
Từ mấy trang trước thì có thể thấy, cảm xúc của nguyên chủ rất nhạt nhẽo, ngay cả miêu tả Đàm gia cũng chỉ là mấy từ "bức bối không tả nổi", càng hoàn toàn không hề nhắc tới mấy hành vi của Đàm Tông Võ và Trương Như Thu.
Bởi vì đã quen nên mới lạnh nhạt.
Những chính thiếu nữ này lại dùng đến tận ba dấu chấm than, hai chữ "may mắn" cũng đã biểu lộ hết được cảm xúc của cô ấy.
Tới rồi...
Đàm Hi tiếp tục đọc xuống bên dưới, quả nhiên...
–
... Đột nhiên, mưa đã tạnh, mình ôm giá vẽ chật vật ngẩng đầu lên, anh ấy cứ thế tiến vào trong mắt mình, sau đó yên lặng khắc ghi vào trong lòng.
Lần đầu tiên nhận ra, thì ra con trai mặc áo gió kaki cũng có thể đẹp như thế, anh ấy cầm ô, đứng ở trước mặt mình như một bức tường thành che chắn mọi gió mưa tập kích lại, mà mình lại may mắn được bảo vệ bên trong bức tường...
Anh ấy còn cười với mình, hỏi mình có bị ướt không, có lạnh không. Đây là cảm giác được người ta quan tâm ư? Lần gần đây nhất là khi mình làm nũng trong lòng ba...
Mình nghĩ, có lẽ mình đã hơi thích anh ấy rồi.
Ừ, chỉ có một chút thôi!
–
Ngày 8 tháng 11, trời âm u.
Từ sau hôm đó, sau khi tan học mình luôn tới Kính Hồ, ngồi xuống, ôm giá vẽ nhưng lại chẳng vẽ được gì, thỉnh thoảng lại ngẩn người, thỉnh thoảng còn thất thần, sau đó hết giờ lại trở về.
Tại sao lại không nhìn thấy anh ấy nữa?
Anh ấy cũng thích vẽ tranh ư? Bởi vì hôm đó, anh ấy cũng xách một giá vẽ.
–
Ngày 6 tháng 12. Tuyết rơi.
Dự báo thời tiết nói, ngày mai sẽ có tuyết, cần chú ý giữ ấm. Mình lục trong tủ quần áo ra được chiếc áo dày nhất và mặc lên người, thế mà tay chân vẫn cứ lạnh cóng.
Không ấm nổi, bởi vì nơi lạnh là trái tim.
Hôm nay, rốt cuộc mình cũng nhìn thấy anh ấy. Vẫn xách giá vẽ, nhưng mà áo gió đã đổi thành áo khoác lông, trong tay dắt một người con gái thật xinh đẹp.
Là cô Hề.
Bọn họ đứng bên nhau, nói chuyện thân mật, người đàn ông thật đẹp trai, cô gái rất dịu dàng, rốt cuộc mình đã hiểu thế nào là – trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
Thì ra, anh ấy không thích vẽ tranh, giá vẽ kia là của cô Hề.
Anh ấy chỉ... xách dùm bạn gái mà thôi.
Tại sao lại đau lòng thế nhỉ? Chẳng phải chỉ thích một chút thôi sao?
–
Ngày 22 tháng 12. Lập Đông.
Trời càng ngày càng lạnh, quần áo mặc lên người cũng càng lúc càng dày, tay phải bị nứt toác hai đường, không cầm nổi bút nữa. Mình đã quen với việc mỗi ngày tan học đều tới Kính Hồ một lúc, nếu may mắn thì có thể nhìn thấy bóng dáng anh ấy tới đón cô Hề.
Mình không biết thế này có phải là yêu đơn phương hay không, nhưng mình rất chắc chắn, mình có tình cảm không bình thường với anh ấy. Nói như thế nào ấy nhỉ... Nhìn thấy anh ấy từ xa thì trái tim đã đập rất nhanh, không dám tới gần, cũng không dám tùy ý nhìn xung quanh. Rất nhiều lần gặp thoáng qua, ngửi được hơi thở trên người anh ấy, mình cảm thấy không thể nào thở nổi.
Mình biết, mình làm thế là không đúng. Bởi vì anh ấy đã có cô Hề rồi.
Nhưng mình không nhịn được... Lần nào cũng muốn nhìn lâu hơn một chút, nụ cười ấm áp đó, ánh mắt dịu dàng đó...
Ừ, nhìn xa cũng được, đừng bao giờ để người thứ hai biết được! Thế thì có thể nhìn mãi, nhìn vĩnh viễn. (icon mặt cười)
–
Ngày 27 tháng 1. Tuyết rơi dày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/225.html.]
Hôm nay, lần đầu tiên mình tới nhà cô Hề, một căn hộ rất xinh, sạch sẽ, ấm áp y như con người cô ấy.
Cô ấy nói mình có năng khiếu, là một mầm non rất tốt, đề nghị mình nên đi theo con đường nghệ thuật này, còn dạy mình vẽ tranh miễn phí, mời mình tới nhà chơi nữa.
Không thể nào tránh được, mình lại gặp anh ấy, vẫn là dáng vẻ tuấn tú, không có gì thay đổi.
Lúc anh ấy vào cửa và nhìn thấy mình thì hơi ngẩn người một chút, mình hồi hộp tới mức quên cả thở, tưởng rằng anh ấy đã nhận ra mình.
Nhưng mà, không phải.
Anh ấy bình tĩnh gật đầu chào mình, sau đó vào... phòng cô Hề, hoặc là, căn phòng bọn họ ở chung với nhau?
–
Ngày 28 tháng 1. Tuyết rơi dày.
Mình lại tới nhà cô Hề, lại gặp anh ấy.
Lần này, anh ấy không vào phòng ngủ mà ngồi trên sô pha xem TV. Mình vào WC, thấy trong cốc súc miệng có hai bàn chải đánh răng một hồng một xanh lam, n.g.ự.c phải đột nhiên rất đau.
Lúc ra ngoài liền nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, hôn môi, một khắc đó, mình có cảm giác mình có thể c.h.ế.t đi ngay được.
Nếu mình có thể trở thành cô Hề thì tốt biết bao, sẽ có được anh ấy...
–
Ngày 29 tháng 1. Trời tạnh ráo.
Hôm nay, anh ấy không tới. (Icon mặt khóc)
–
Đàm Hi đứng dậy, đi ra phòng khách rót một cốc nước ấm, ngơ ngác nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Sau đó, lại ngồi trở về ghế, tiếp tục lật xem.
Từ sau ngày 29 tháng 1 liền biến thành mỗi ngày một trang, đều có liên quan tới "anh ấy".
Quan hệ của nguyên chủ và Hề Đình càng ngày càng tốt, mỗi ngày tan học, cô ấy đều tới chung cư, Hề Đình dạy cô ấy vẽ tranh.
Nhưng kỳ quái là, Hề Đình không cho cô mang những bức tranh đã vẽ đi, lý do là giúp cô ấy sửa sang lại, đóng thành sách, cuối cùng sẽ đưa trả lại cho cô.
Theo quan hệ càng ngày càng thân thiết của hai người, số lần nguyên chủ gặp "anh ấy" cũng càng ngày càng nhiều hơn, hai người dần dần quen nhau.
Đến lúc đó, Đàm Hi mới biết, thì ra tên của người đó là – Tần Thiên Lâm, là một sinh viên.
Có khi ba người sẽ cũng nhau ra ngoài chơi, đó là thời gian mà nguyên chủ thấy vui sướng nhất.
Cô lấy thân phận bạn bè, yên lặng đứng ở một bên nhìn hắn và Hề Đình ôm nhau thân mật, hôn môi, từ đầu là ghen ghét, đau lòng, sau đó là bình thản chống đỡ, cô ấy đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Có thể nhìn thấy hắn từ xa, cho dù đứng bên cạnh hắn là người khác thì Đàm Hi cũng thấy đủ rồi.
Cho dù phải giãy giụa trong một vũng bùn không có hy vọng gì, cô ấy cũng vui vẻ chịu đựng.
Không dám nói ra tiếng, cho nên đành phải ra sức ngăn chặn tình yêu cuồn cuộn của mình.
Cô gái ấy thông minh biết bao nhiêu, cô biết rõ mình muốn gì, vì thế lựa chọn đứng nhìn từ đằng xa, lặng lẽ yêu hắn.
Đầu ngón tay mơn trớn những chữ Khải viết câu đơn trên trang giấy ố vàng, Đàm Hi im lặng, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.
Bên trên viết –
"Đơn phương là một bộ kịch câm thành công, nếu nói ra, sẽ thành bi kịch, vậy... mình chọn vĩnh viễn sẽ không lên tiếng."
Quan hệ tam giác vẫn luôn tồn tại, lại bởi vì Đàm Hi ra sức khắc chế, đè nén, vì thế không ai phát hiện ra.
Đến tận năm cô ấy lên lớp 12...
Bởi vì lạc đường trong tòa nhà ban giám hiệu nên Đàm Hi ma xui quỷ khiến đi tới trước cửa văn phòng Hiệu trưởng. Cả tầng lầu yên tĩnh, chỉ có âm thanh nói chuyện phát ra từ phòng này, mắt thấy thời gian vào lớp càng lúc càng gần, cô khẽ cắn môi, chuẩn bị giơ tay gõ cửa, không ngờ cửa phòng lại chưa khóa, làm cho cô nhìn thấy một màn cực kỳ bẩn thỉu.
Người đàn ông mặc vest, quần tụt xuống tận mắt cá chân, để lộ ra cái m.ô.n.g trơn bóng, trong miệng vẫn còn đang mắng chửi "con điếm lẳng lơ": "đồ chó cái"... đủ mọi lời thô tục, mà trong lòng hắn là một người phụ nữ bị đè xuống bàn làm việc, không ngừng rên rỉ, tóc dài chảy đầy trên mặt nên không nhìn rõ dung mạo ra sao.