Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 235
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:59:29
Lượt xem: 15
Đàm Hi: "..."
"Anh thừa nhận, vừa rồi anh không nên làm thế." Vừa nói, vừa giúp cô bôi thuốc, sự hối hận và đau lòng trong mắt rõ ràng không giống làm bộ làm tịch.
Thế nên tâm tình cô nàng Đàm mới tốt hơn một chút.
"Nhưng mà, anh không đồng ý cho em quay về Tần gia."
Đàm Hi trừng mắt.
Lục Chinh chẳng thèm nâng mi lên, chỉ lo nói chuyện của mình: "Người phụ nữ của ông không ăn cơm nhà khác, cũng không cần người khác nuôi, càng không cần phải chịu ấm ức."
Trong lòng chợt ấm áp, Đàm Hi mím môi, sự tức giận tan thành mây khói.
Người đàn ông này quá có trách nhiệm, anh thật sự không sợ phải công khai, cũng không sợ phải đối mặt với chỉ trích, nếu ở bên nhau thì nhất định sẽ cho cô một danh phận.
Thẳng thắn, đỉnh thiên lập địa.
Mặt mày Đàm Hi khẽ nhúc nhích, túm cổ áo tắm của anh: "Sao anh biết chuyện em với Tần Thiên Lâm?"
Sắc mặt người đàn ông hơi tối lại.
"Em thề, hiện tại em chỉ có cảm giác với mỗi mình anh thôi!" Nghiêm mặt, cô vội vàng tỏ rõ lập trường của mình: "Còn chuyện kia... hắn đã là quá khứ rồi, anh mới là hiện tại vào tương lai của em!"
Sắc mặt hơi hòa hoãn, liếc nhìn cô: "Tần gia từng tra qua chuyện giữa Tần Thiên Lâm và Hề Đình."
"Vậy thì liên quan gì tới..." Khoan đã, bởi vì tra hai người bọn họ nên cũng tra xét luôn cả cô sao?
Lục Chinh gật đầu, cho cô một đáp án khẳng định.
Đàm Hi khẽ thở phào, may quá... không phải vì đọc được nhật ký.
Nếu không, không biết bình dấm chua này sẽ đổ kiểu gì nữa!
"Anh nói, là Tần gia tra xét, thế làm sao mà anh biết được?"
"Dùng mối quan hệ của anh."
Đàm Hi bưng cằm như suy tư gì đó.
Người đàn ông tóm chặt eo cô, cười lạnh lùng: "Không ngờ là em cũng si tình như thế. Yêu thầm? A..."
Da đầu Đàm Hi tê dại.
"Hửm?" Hiển nhiên, Lục Chinh không có ý định buông tha cho cô, âm cuối hơi cao lên, hơi có một chút quỷ quyệt.
"Chuyện quá khứ, em đã quên rồi."
"Đã quên rồi sao?"
Gật đầu cái rụp.
"Vậy em có định trở về Tần gia nữa không?"
"Có."
Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như đao: "Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa xem nào?"
Đàm Hi hắng giọng, duỗi tay khẽ lắc cánh tay anh: "Anh đừng nóng nảy, nghe em nói hết đã được không?"
Gương mặt nghiêng của người đàn ông đầy lạnh lùng, đối diện với bóng đêm thê lương đang lan tràn bên ngoài, vẻ hung dữ dường như càng lan tràn ra ngoài.
Hít sâu: "Anh có biết tại sao Tần Thiên Lâm cưới em không?"
"Trả thù." Nói trúng vấn đề nhưng hai mắt lại nhìn chằm chặp vào vẻ mặt Đàm Hi, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường mới lộ ra vẻ hài lòng.
"OK." Cố gắng nhẫn nhịn không trợn trừng mắt với anh, Đàm Hi tiếp tục nói: "Vậy anh cảm thấy, tại sao Tần gia lại chấp nhận em?"
Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ trầm tư, ngón tay khẽ vuốt ve trên eo cô.
"Tần Tấn Huy khôn ngoan như thế, nếu bảo không có ý đồ, anh có tin được không?"
Chậm rãi lắc đầu.
Búng tay một cái, Đàm Hi ghé sát vào tai anh hơn: "Có thể khiến cho Tần gia từ bỏ cơ hội liên hôn, cưới em vào cửa, vậy... có phải có nghĩa rằng, em còn mang lại cho bọn họ lợi ích lớn hơn cả liên hôn không?"
Lục Chinh không nói gì, mày càng nhíu chặt hơn.
"Một đứa con gái mồ côi cha mẹ, chú thím không thương như em, có gì đáng giá đề Tần gia bày mưu tính kế chứ? Anh không cảm thấy kỳ quái à?"
"Thì sao?" Anh nhướng mày.
"Em muốn làm rõ chuyện này." Thực ra, Đàm Hi có thể mơ hồ đoán được một chút, chắc chắn có liên quan tới những tài sản bí mật mà bố mẹ nguyên chủ để lại cho cô.
Cụ thể là gì thì cô cũng chưa rõ ràng lắm, căn cứ theo di chúc của hai ông bà để lại, đến tận khi cô đủ 22 tuổi mới có tư cách kế thừa.
Ngoài trừ cổ phần của Đàm Thị, chắc chắn còn có thứ khác nữa.
Cô nói suy nghĩ của mình cho Lục Chinh nghe: "Anh có thể tra được không?"
"Có thể thử xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/235.html.]
Đàm Hi nghiêng đầu, gối lên vai anh: "Ngày mai em trở về, đêm nay anh ở bên em đi."
"Ở bên?" Ánh mắt tối sầm.
"Nghĩ đi đâu thế hả!" Cô túm tóc anh, mái tóc ngắn làm cho lòng bàn tay cô vừa đau vừa ngứa.
"Buổi chiều mới hai lần, còn một lần nữa."
Đàm Hi: "..."
Bàn tay lớn bắt đầu to gan lớn mật, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề.
"Em vẽ tranh chân dung cho anh!" Cô nhảy dựng lên, chạy tới trước giá vẽ, cầm cái bút chì lên múa may.
Người đàn ông dường như cũng có hứng thú, đứng lên: "Vẽ thế nào?"
"Ừm... Đầu tiên anh cứ cởi áo ngủ ra đã." Đầu bút chống lên cằm, tóc dài xõa trên vai, kết hợp với chiếc áo ngủ nhàu nhĩ, hơi có mấy phần khí chất của các họa sĩ đường phố.
Đai áo đã bị cô cởi ra từ trước rồi, Lục Chinh kéo vạt áo sang hai bên, đầu tiên là lồng n.g.ự.c khỏe mạnh, eo thon, sau đó là đôi chân dài thẳng tắp.
Ực –
Đàm Hi nuốt nước bọt, hai má hơi đỏ lên.
Dưới ánh đèn, có thể nhìn rõ từng đường cơ bắp, từng múi cơ bụng rõ ràng, da màu đồng cổ khỏe khoắn.
"Thế này à?" Ánh mắt tối đen hơi chớp, nhìn thẳng vào Đàm Hi.
"Đứng ở dưới đèn đi."
Anh di chuyển theo lời cô.
Đàm Hi đặt giá vẽ vào đúng tầm tay, chuẩn bị vẽ.
"Không cần cởi cái này à?" Anh chỉ vào cái quần lót góc bẹt cuối cùng trên người, trong đáy mắt hơi xuất hiện vẻ giễu cợt.
"Già còn không đứng đắn..."
"Cần đứng bao lâu?"
"Hai mươi phút."
"Anh cứ đứng ngớ ngẩn thế này à?"
"Cố định tại vị trí đó thôi, nhưng anh có thể làm gì thì làm."
Hai người thương lượng xong xuôi, Đàm Hi bắt đầu vẽ.
Xoạt xoạt –
Người đàn ông châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ khiến cho mặt mày cũng trở nên mơ hồ, dưới ánh đèn, đem lại cho người ta cảm giác mạnh khỏe và đầy suy tư.
Trước mắt Đàm Hi sáng lên, tốc độ cực kỳ nhanh.
"Cẩn thận tay của em đấy."
Ngòi bút hơi dừng, liếc mắt nhìn băng gạc trên cổ tay, Đàm Hi mỉm cười: "Em có chừng mực."
Hai người không ai nói gì, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút loẹt xoẹt trên giấy không ngừng và tiếng gió rít ngoài cửa sổ.
Một người chuyên tâm vẽ tranh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên.
Một người yên lặng hút thuốc, mặt mày lạnh lùng.
"Xong!"
Người đàn ông nhìn đồng hồ: "Mười lăm phút."
Đàm Hi gỡ tờ giấy xuống, đưa tới trước mặt anh, lặng lẽ đá áo ngủ của anh xuống dưới sô pha.
Cô thích nhìn anh thế này hơn.
Gợi cảm!
Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười, có điều chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất không còn dấu vết.
Bàn tay đưa ra nhận lấy bức vẽ, Đàm Hi thuận thế dựa vào người anh.
Lục Chinh cúi đầu nhìn, nhìn thấy trên tờ giấy trắng tinh nổi lên vết bút chì phác họa đơn giản hình dáng một người đàn ông, thân để trần, tay kẹp thuốc lá, một đụm khói mờ lượn lờ nơi khóe miệng khiến cho mặt mày cũng trở nên mơ hồ.
"Thường xuyên vẽ thế này à?"
"Đương nhiên." Từ sau khi quyết định theo nghề vẽ, nguyên chủ đã trải qua các huấn luyện chuyên nghiệp, một ngày vẽ ít nhất hai bức ký họa.
Mắt người đàn ông sầm xuống.
Đàm Hi lập tức hiểu ra: "Không... Ngày thường đều dùng tượng điêu khắc thôi, lấy đâu ra tiền mà mời người mẫu khỏa thân chứ..."
Quả nhiên, sắc mặt tốt hơn nhiều.
Ôi, cái lão già này sao lại ghen kinh khủng thế chứ?