Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 25
Cập nhật lúc: 2024-12-01 18:44:13
Lượt xem: 50
Thần thoại của thị trường chứng khoán, ông trùm tài chính, rất nhiều cơ hội tốt đẹp chen nhau tới.
Cô trở thành một cái bánh thơm ngon để mọi người tranh đoạt.
"Đầu tư CK" do một tay cô gây dựng nên cũng phát triển theo, cô trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới làm ăn.
Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo. Có đôi khi, phiền toái tới cửa thì chẳng có cách nào ngăn nổi.
Một công ty đồ gỗ có tên Hồng Hâm tới tìm cô, muốn chiêu mộ riêng, sau khi khảo sát thì thấy dù là quy mô công ty hay nguồn cung ứng tài chính đều tiềm tàng nguy hiểm rất lớn, Viêm Hề lập tức từ chối.
Đối phương lại đột nhiên trở mặt, tuyên bố nếu cô không đồng ý sẽ xử lý cô.
Rơi vào đường cùng, đành phải tạm thời thỏa hiệp và ngồi lên thuyền giặc.
Những ngày tiếp theo, cô không còn nhớ mình đã sống sót bằng cách nào.
Chỉ trong một đêm, hàng tấn vàng bạc tiền mặt chuyển tới trước mặt cô; buôn lậu, buôn bán ma túy, cướp bóc, mọi nguồn tiền phi pháp đều thông qua tay cô, chảy về thị trường chứng khoán, chuyển một vòng rồi lại vòng về, lập tức được rửa sạch, xấu cũng được ngụy trang thành đẹp.
Lúc đó, Viêm Hề liền có dự cảm – đời cô xong rồi.
Lo lắng, đề phòng, chịu đựng qua năm đầu tiên, bình yên vô sự, nhưng tóc lại rụng một đống.
Cô bắt đầu mơ thấy ác mộng, mơ gặp cảnh sát, mơ thấy nhà tù, mơ thấy mình thành một cái xác, hoặc trôi nổi giữa biển bị chim rỉa thịt, hoặc là bị chôn sâu trong lòng đất, bị côn trùng gặm cắn.
Trong thời gian đó, không phải cô không nghĩ tới việc trốn thoát khỏi những kẻ đó, nhưng đến lúc chân chính bắt tay vào làm mới biết khó khăn lớn tới mức nào.
Một công ty đồ gỗ mà có thể gom được rất nhiều tiền đen, rõ ràng thế lực liên quan tới nó cực kỳ rắc rối và phức tạp.
Dù có nhảy ra khỏi cái vòng nhỏ này thì vẫn sẽ còn có những cái bẫy lớn hơn đang chờ cô ở phía trước.
–Tiến không được, lùi chẳng xong.
Ngoại trừ ngồi chờ chết, căn bản Viêm Hề chẳng còn biện pháp nào cả.
Giống như tín đồ Cơ Đốc, biết rõ tận thế sẽ giáng xuống nhưng lại không có cách nào phản kháng được, chỉ có thể đợi phán xét tới--- chớp mắt, đó chính là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.
Cũng không biết do thủ pháp gây án của cô quá cao siêu hay do cô quá may mắn mà vẫn có thể an toàn vượt qua năm thứ hai.
Cô càng ngày càng sợ hãi, khi sự sợ hãi này lên tới đỉnh điểm thì chính là lúc bước vào thời điểm hủy diệt.
Năm thứ ba, trong giới đã bắt đầu có tiếng gió truyền ra, có người báo cáo việc có ai đó đang thao tác thị trường chứng khoán một cách ác ý.
Ban ngành giám sát thị trường chứng khoán lập tức vào cuộc, tra được tới cô, năm lần bảy lượt cô đều may mắn chạy thoát, nhưng tinh thần đã gần như sụp đổ.
Chó bị ép vào đường cùng cũng còn biết nhảy tường, huống chi là con người?
Vì thế, cô trốn đi.
Ông trùm tài chính đã từng sống trong hào quang sáng chói, sau một đêm thanh danh biến đen, trở thành chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh.
Đến tận lúc ấy, Viêm Hề hoàn toàn từ bỏ thành thị phồn hoa này. Mang theo một đống cổ phiếu có giá trị hơn hai trăm triệu cùng với chứng cứ phạm tội rửa tiền của Hồng Hâm nhảy lên tàu đi xuôi về phía nam, chuyển xe buýt, cuối cùng ngồi xe bò, lắc lư tiến vào vùng núi Đại Lương ở Tứ Xuyên.
Không hổ danh là nơi nghèo nhất của Hoa Hạ, suốt nửa năm, cô chưa từng nhìn thấy ánh điện, không có tủ lạnh, thậm chí ngay cả giấy vệ sinh sạch sẽ cũng là thứ hàng xa xỉ.
Lạc hậu, nghèo túng đeo bám vùng đất này.
Thuốc phiện, HIV tùy ý cướp đoạt mạng sống của người ta.
Dù bạn có nhiều tiền tới mức nào cũng khó mà được ăn một miếng thịt hay uống một ly sữa sạch.
Gia đình cô sống nhờ ở thôn Mộc A Giác, hương Mã Y cũng được coi là giàu có và sung túc nhất thôn rồi, vậy mà cũng chỉ có một phòng khách và hai phòng ngủ.
Viêm Hề một mình ở phòng nhỏ, còn lại tám người của gia đình kia đều ngủ trong phòng lớn còn lại, vừa đến mùa đông, vì phòng ngừa gia súc c.h.ế.t rét nên người và gia súc sống với nhau cũng là chuyện bình thường.
Cô nàng thời thượng của thành phố thật sự chẳng thể hòa hợp được với cuộc sống lạc hậu của dân tộc Di nơi vùng cao, có thể nghĩ, Viêm Hề sẽ bị để ý tới mức nào ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/25.html.]
Có người nói cô là nhà từ thiện, mang cuộc sống tới cho vùng đất c.h.ế.t chóc này.
Có người nói, cô là con nghiện, bị xã hội vứt bỏ nên mới chạy trốn tới nơi này.
Còn có người nói, cô là nhà nghệ thuật, tới tìm linh cảm sáng tác, sớm muộn gì rồi cũng sẽ đi...
Mọi suy đoán đều bị cô cười cho qua chuyện.
Trên thực tế, cô chỉ là một người tìm đường sống bên vách núi.
Vứt lại tiền bạc, thanh danh, trong đầu Viêm Hề chỉ còn đúng một suy nghĩ –
Tồn tại.
Vì tham sống sợ c.h.ế.t nên dù cho phải nhận bao nhiêu giày xéo, cô cũng phải liều mạng mà sống sót.
Trong mắt cô, cái kiểu như "mười tám năm sau lại làm một trang hảo hán" hay "sống có gì vui, c.h.ế.t có gì khổ" đều là những lời nói không có trách nhiệm, không bằng một cái đánh rắm!
Người, có thể thất vọng, có thể quẫn bách, có thể nghèo túng, nhưng tuyệt đối không thể mất mạng, mất hết dũng khí và niềm tin được.
Năm đó, cơn khủng hoảng tài chính toàn cầu khiến cho cô một đêm trở thành kẻ trắng tay, thậm chí có người ủy thác cầm theo d.a.o tìm tới cửa, Viêm Hề cũng chưa từng nghĩ tới cái chết.
Thứ mà cô không muốn từ bỏ, tại sao phải giao lại vào tay người khác chứ?
Nực cười!
Sự nghiệp cũng vậy, mạng sống cũng vậy.
Chỉ cần Viêm Hề cô còn muốn sống thì sẽ tuyệt đối không cho người ta cơ hội làm tổn thương tới mình!
Từ mùa thu sang mùa đông, lá vàng rụng rồi tuyết rơi đầy, nhịn qua mùa thu lạnh lẽo, chịu đựng sương tuyết ngập trời, cô sống ở núi Đại Lương tận nửa năm.
Những cơn ác mộng dần tan biến hết, mỗi ngày cô đều được ngủ đủ tám giờ.
Cơm canh đạm bạc cũng không bắt bẻ, ngay cả cơm độn khoai cũng có thể ăn vô cùng ngon lành.
Lúc đầu còn kinh sợ, lo lắng đề phòng, đến cuối cùng lạnh nhạt chống đỡ, bình thản và ung dung.
Tâm cảnh của Viêm Hề dần thay đổi từng ngày.
Cô bắt đầu học pha trà, thử nuôi tằm, thời điểm vui vẻ nhất mỗi ngày là ngồi trên đỉnh núi giáp Lào nhìn mặt trời mọc và lặn.
Vì thế, khoảnh khắc khi cái c.h.ế.t ập tới, cô mới có thể thản nhiên như vậy.
"Rốt cuộc cô có đi hay không hả?"
Một tiếng quát lạnh lùng chợt vang bên tai, kéo suy nghĩ của Đàm Hi quay về.
Lục Chinh đứng cách cô không xa, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô.
Thiếu nữ giật mình tỉnh lại, giây tiếp theo liền nâng bước đuổi theo.
"Biết chân anh dài rồi, đi chậm một chút cũng đâu có c.h.ế.t ai..."
"Phụ nữ đúng là phiền toái."
"Cái này gọi là tinh tế." Mở miệng cãi lại.
Đi ngang qua gian hàng thời trang sáng đèn, trên người ma-nơ-canh là bộ quần áo thời thượng nhất hiện nay, đập vào mắt là vẻ huy hoàng, xán lạn, mang theo hơi thở phồn hoa của riêng chốn thành thị.
"Aizz, anh nhìn xem, có máy gắp thú kìa, tôi cũng muốn chơi..."
May mắn, cô vẫn còn sống.
Sống ở thành thị đèn hoa lả lướt.
Lấy thân phận cô cả Đàm gia, con dâu của Tần gia, thay hình đổi dạng, quay về lúc khởi điểm.