Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 255

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-20 08:45:02
Lượt xem: 14

Đồng chí Bạch nghe vậy chỉ thấy lòng lạnh buốt.

Đúng là anh ta sai trước, nhưng mà...

"Xin lỗi tôi cũng xin lỗi rồi, sao em vẫn cứ mang thù thế hả?" Lẩm bẩm ra tiếng, lại có vẻ rất ấm ức.

Ân Hoán nuốt nước bọt, hãy tha thứ cho hắn không có cách nào tiếp thu nổi nữa.

Vừa rồi còn tức sùi bọt mép, bộ dáng như sắp ăn thịt người tới nơi, sao giờ lại hóa thân thành cừu non rồi? Tôn Ngộ Không cũng không biến hóa giỏi được như tên này!

Còn lên giọng làm nũng một cách ghê tởm nữa là sao?

Không ra dáng đàn ông một tí được à!

Đàm Hi cũng bị thái độ của Tống Bạch làm cho tức cười: "Có xin lỗi hay không là chuyện của anh, có tha thứ hay không là chuyện của tôi, chúng ta liên quan quái gì tới nhau nào."

"Vậy em còn muốn như nào nữa? Nếu không... Tôi cũng để em hạ thuốc một lần nhé?"

Đàm Hi: "..."

"He he, em muốn ngủ tôi cũng được mà!"

Đàm Hi: "..."

Ân Hoán đã trợn mắt há hốc mồm rồi.

Làm gì có ai cho không mình thế này chứ.

"Anh hố tôi một lần, tôi lừa anh một hồi, chúng ta coi như hòa nhau, coi như trước giờ chưa từng quen biết, lần sau gặp lại vẫn là người xa lạ." Đàm Hi đứng lên, rời đi một cách tiêu sái.

Ân Hoán đi theo sát.

Tống Bạch ngẩn ra trong chớp mắt rồi vội vã đuổi theo, sắc mặt nặng nề, mây đen mù mịt.

"Em có ý gì hả?"

"Tôi nghĩ tôi đã nói rõ thế rồi cơ mà." Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên nhưng trong mắt lại chỉ có sự lạnh nhạt.

"Được, nếu như em nói, tôi hạ thuốc em, định hủy đi sự trong sạch của em, chuyện nghiêm trọng như thế mà em cứ bỏ qua nhẹ nhàng như vậy sao?"

Ặc...

Đàm Hi đần mặt, tên Tiểu Bạch này có ý gì thế?

Ngại cô chưa trả thù đủ à?

Ân Hoán thì trợn tròn mắt một cách rõ ràng, sao giờ lại còn có loại người kỳ dị cứ thích xông lên xin được ăn hành thế này?

Tống Bạch gật đầu như thể khẳng định lời nói của mình: "Ông đây không tức giận, không hề tức giận tí nào, vì thế em có muốn tiếp tục làm gì đó để hả giận hay không hả?"

Đàm Hi:... Tôi muốn đánh anh, có được không?

"Ân Hoán, đi thôi."

Tống Bạch đuổi theo ra tận cửa: "Rõ ràng em có thể tiếp tục lợi dụng tôi, tại sao không đánh đã khai rồi hả?"

Đàm Hi dừng lại.

"Không đành lòng, có phải không?"

"Tự mình đa tình."

"Vậy em cho tôi một lý do đi, đừng nói là em muốn, hay em thích gì gì đó, tôi không tin đâu."

"Tuy rằng tên anh là Tống Bạch nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ngây thơ cả. Anh dám nói là anh không hề phát giác ra những chuyện mà tôi làm không?"

"Tôi..."

"Dừng ở đây, tôi không muốn nói nhiều thêm nữa."

Ân Hoán đưa mũ bảo hiểm cho cô, Đàm Hi nhận lấy, đang định đội lên đầu thì đã bị Tống Bạch túm lấy cổ tay.

"Em... thật sự muốn coi tôi như người xa lạ? Không thể... tha thứ một lần được sao?"

Người đàn ông rũ mắt, lực tay cũng không mạnh lắm, cô chỉ cần hất một cái là có thể thoát được.

"Sao anh không trách tôi?" Đàm Hi nhíu mày, theo tính cách kiêu ngạo và hơi đỏng đảnh của tên Tống Bạch này, không vung tay đánh nhau với cô thì ít nhất cũng phải phất tay bỏ đi mới đúng chứ?

Lại cứ sấn vào thế này thật sự khiến cô cảm thấy bất ngờ, không kịp trở tay.

Lại thấy anh ta cười hai tiếng: "Không trách, không trách, dù sao cũng là tôi sai trước, đây là chuyện hiển nhiên mà!"

Đàm Hi: "..."

"Vậy chúng ta vẫn là bạn bè chứ?" Cẩn thận dò hỏi.

Đàm Hi che trán.

"Em nói đi! Nếu không chúng ta làm huynh đệ nhé?"

Ặc...

Đồng chí Bạch tỏ vẻ rối rắm, sau một lúc lâu mới ngập ngừng lên tiếng: "Chị em cũng được?"

Đàm Hi có cảm giác đang nhìn thấy một con ch.ó Nhật thật lớn.

Không ai nói với cô rằng cậu Ba Tống thích làm xằng làm bậy bên ngoài là người như thế này à nha?

"Đàm Hi, em nói một câu xem nào! Rốt cuộc có được - hay - không?"

"Tôi sẽ suy nghĩ một chút..."

"Không cần phải suy nghĩ! Sau này, ông đây sẽ bảo vệ em, còn tên kia nữa, bạn em chính là bạn tôi, tôi bảo vệ tất! Cứ quyết định vui vẻ thế đi! Ân Hoán đúng không, được rồi, ông đây đã nhớ tên cậu rồi. Ừm... giờ tôi còn có việc, đi trước nhé, hôm nào mời hai người ăn cơm sao! Bái bai ~"

Đàm Hi và Ân Hoán: "..."

"Lôi lão đại đâu rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/255.html.]

"Đi từ lâu rồi." Ân Hoán nhìn cô, từ đầu đến chân, tỉ mỉ, hơi tỏ vẻ bỡn cợt.

Đàm Hi nhíu mày: "Anh nhìn cái gì thế?"

"Chậc chậc, Phì Tử nói chị Đàm của nó lên trời xuống đất không chuyện gì không làm được, tôi còn không tin. Hôm nay coi như đã được mở mắt rồi..."

Bĩu môi khinh thường: "Thần kinh!"

"Nói tôi hay nói anh ta thế?" Ân Hoán cười xán lạn khiến cho gương mặt tuyệt sắc càng thêm yêu nghiệt.

"Tìm cho anh một chỗ dựa mà anh còn lải nhải nhiều thế à?"

"Trong đám phụ nữ, tôi chỉ phục mình cô!" Dựng ngón tay cái lên.

Đàm Hi đập tay anh ta một cái phủi đi: "Anh đủ chưa hả? Nhàm chán!"

"Lên xe đi."

Đàm Hi đội mũ lên: "Tới phường cược một chuyến, gọi cả Hứa Nhất Sơn và A Phi về, tôi có việc cần dặn dò."

"Vậy từ nay về sau có phải chúng ta có chỗ dựa thật sự rồi không?" Còn là một ngọn núi rất uy quyền nữa.

"Nói nhảm ít thôi, lái xe đi!"

Lúc Đàm Hi về đến biệt thự Bán Sơn thì đã sang chiều.

Vừa lúc đụng phải hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ và Sầm Vân Nhi từ ngoài về.

"Anh Cả, chị dâu." Cô chào hai người.

Sau đó cùng nhau vào nhà.

Ăn cơm tối xong, cô ra vườn hoa đi bộ tiêu cơm theo thói quen, không có gì bất ngờ khi gặp được Tần Thiên Kỳ.

Hai người đối mặt nhau, Đàm Hi chuẩn bị về phòng.

"Em dâu, chờ một chút."

"Anh Cả có việc gì ạ?"

"Em sắp bước vào khai giảng rồi nhỉ?"

"Vâng."

"Tân Thị à?"

Đàm Hi nhướng mày.

Tần Thiên Kỳ cười tao nhã và vô hại: "Định khi nào tới đó? Trong nhà có xe, có cần..."

"Không cần đâu, em đã có kế hoạch của mình rồi."

Anh ta khẽ ừ: "Vậy trên đường đi nhớ chú ý an toàn đấy."

Đàm Hi gật đầu: "Nếu không có việc gì nữa thì em vào nhà đây."

"Em đi đi."

Về tới phòng ngủ, đóng cửa khóa trái, lại khóa chặt cửa sổ, kéo kín rèm.

Đàm Hi lấy điện thoại ra, click mở Wechat.

[xx]: Cậu ơi?

Mười phút sau.

[Chàng Ngốc]:?

[xx]: Đang ở đâu thế? Đang làm gì? Có ai ở bên cạnh không?

[Chàng Ngốc]: Khách sạn. Tắm rửa. Không.

Đàm Hi chớp mắt, có cần phải lời ít ý nhiều thế không?

Đầu ngón tay trượt trên màn hình, đột nhiên tươi cười âm trầm.

[xx]: Chụp ảnh xem nào.

[Chàng Ngốc]:?

[xx]: Mỹ nam tắm khỏa thân.

[Chàng Ngốc]: Tắm xong rồi.

[xx]: Thế càng dễ, cởi áo ngủ ra, tự chụp một tấm, xong! [háo sắc]

Một phút sau.

[Chàng Ngốc]: Trứng thối!

[xx]: Người ta có trứng đâu ~ [thẹn thùng]

Đợi hai phút, đầu bên kia vẫn không có hồi âm.

Đàm Hi xoa cằm, thầm nghĩ chẳng lẽ bị cô dọa chạy rồi.

[xx]: Còn ở đó không thế?

[xx]: Lục khốn kiếp? Anh xấu hổ à?

...

Đúng lúc cô định ném điện thoại đi thì lại có một bức ảnh truyền tới, giữa màn hình xuất hiện một vòng tròn nhỏ biểu hiện là đang download.

Click mở, phóng lớn, ôi đệch –

Người đàn ông để trần nửa người, chân gập lại, tay đặt trên đầu gối, khói thuốc trắng lượn lờ quanh người. Không nhìn thấy hết mặt mà chỉ có một cái cằm lạnh lùng, bối cảnh là cửa sổ, vạn ngọn đèn bên ngoài trở thành phông nền cho anh.

Loading...