Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 257

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-20 08:47:02
Lượt xem: 15

"Cô Đàm, cô có muốn ăn sáng không hay đi thẳng tới ga luôn?"

"Liệu có tới muộn không?"

"Chín rưỡi tàu mới chạy, còn nửa tiếng nữa, chắc không muộn đâu."

"Thôi bỏ đi, tôi ra ga rồi ăn cũng được, tới muộn một chút sợ sẽ bị trễ chuyến mất."

"Được."

"Từ nơi này tới Bình Tân lâu không?"

"Lái xe đi trên cao tốc thì khoảng hai tiếng, đi tàu điện cao tốc thì nhanh hơn, chỉ mất khoảng nửa tiếng là tới rồi."

Đàm Hi xoa cằm như suy tư gì.

Cô đã bảo ngay mà, cớ làm sao mà không để Trần Khải đưa cô tới Bình Tân, hóa ra tên này sợ thời gian quá lâu...

Chậc chậc, tối hôm qua lúc cô nói muốn đi tới đó còn bày ra thái độ, hóa ra lại gấp gáp muốn cô tới như thế, chờ thêm một, hai tiếng cũng không chịu được!

Lẳng lơ!

Trong ngoài bất nhất!

Cực kỳ mâu thuẫn!

Sau khi Trần Khải đưa cô tới ga thì rời đi ngay, Đàm Hi ăn sáng xong thì cũng vừa lúc lên tàu.

Đúng nửa tiếng sau đã tới Bình Tân.

"Alo, anh đâu rồi?"

"Nhìn sang trái đi."

Đàm Hi nghiên người nhìn, vẫn duy trì nguyên tư thế nghe điện thoại nhưng ánh mắt lại khẽ đảo, bình tĩnh nhìn bóng dáng quen thuộc kia đi về phía mình.

Dáng người cao lớn, tướng mạo hơn người, áo polo màu đen, quần thể thao màu cà phê, không hiểu sao kiểu ăn mặc đại chúng này mà cũng bị anh mặc ra một vẻ kinh diễm hơn người.

Từ ánh mắt của người qua đường thỉnh thoảng lại liếc tới anh là đủ biết anh hấp dẫn đến thế nào.

Đàm Hi nhảy dựng lên, vẫy tay với anh, mũ lưỡi trai cũng suýt nữa bị cô hất bay đi.

Người đàn ông đi tới nhanh hơn.

Cô kéo cái va li, như con chim nhỏ chui vào trong n.g.ự.c người đàn ông.

Hơi khựng lại một chút, sau đó ôm lấy cô.

"Có mệt lắm không?"

"Bình thường ạ!"

"Đói không?"

"Em ăn sáng rồi."

"Sao anh không hỏi em có nhớ anh không?"

Người đàn ông nhướng mày, xoa tóc cô một hồi: "Nhóc con, chẳng biết e lệ là gì!"

"So với anh thì em còn kém xa. Là ai vì để giảm một hai tiếng mà còn chẳng để người lái xe đưa em qua, còn bảo em ngồi tàu điện cao tốc chứ hả?"

"Khụ khụ... Đi thôi."

"Kéo va li cho em đi."

"Được rồi." Tiểu tổ tông!

"Vậy anh có nhớ em không?"

"Hôm qua mới gặp xong, nhớ cái gì mà nhớ?"

"Mọi người đều nói, lúc mới yêu thì một ngày không gặp như cách ba thu, anh chẳng thú vị tí nào hết..."

Lục Chinh đón cô về khách sạn.

Đàm Hi vừa mới bước qua cửa, còn chưa kịp buông va li ra thì đã bị đè vào cửa, một trận hôn điên cuồng ập tới.

Từ sườn cổ tiến thẳng lên trên, cô vừa đẩy vừa cố trốn tránh: "Em còn chưa tắm rửa gì đâu đấy... Người toàn mồ hôi mà anh cũng hôn được à?"

"Ngoan, để ông đây đỡ thèm trước tí đã..."

Đàm Hi tức cười: "Vừa rồi còn luôn miệng nói không nhớ, vậy giờ anh đang làm cái gì thế hả?"

Trở mặt hơi bị nhanh rồi đó!

"Không nhớ, chỉ làm."

Nhớ? Hư ảo, ông đây chướng mắt.

Làm mới là đạo lý cứng rắn nhất.

Đàm Hi bị hôn tới mức cả người như chìm trong sương mù, đôi mắt ươn ướt, cánh môi sưng lên, cả người cũng đần độn luôn.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới lùi ra, cô che n.g.ự.c thở phì phò, chân tê tới mức suýt chút nữa thì ngồi phịch xuống nền nhà luôn.

Bàn tay lớn đỡ lấy sườn eo cô, kéo người đứng thẳng lên, lúc này Đàm Hi mới có thể đứng vững được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/257.html.]

Lục Chinh cười khẽ, mắng một câu "vô dụng", đổi lấy là cái trừng mắt hung tợn của cô nàng Đàm.

"Em muốn đi tắm!" Hất cái va li sang một bên, đi qua ngồi xuống mép giường, giơ chân đạp bay giày.

Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn.

"Thất thần cái gì hả? Còn không mau đi mở nước tắm cho em à?"

Lục Chinh nhìn cô một cái, không nói lời nào liền xoay người đi vào trong phòng tắm, tiếng nước ở trong nhanh chóng truyền ra ngoài.

Đàm Hi nằm dang tay dang chân theo hình chữ X trên giường, hai tay duỗi thẳng, hai chân đạp đạp, vặn cái eo mỏi mệt, cả người thoải mái tới mức những đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại trong vô thức.

Đi tàu điện cao tốc nhanh thì nhanh thật nhưng mà không gian kín, người lại đông, tất nhiên mùi trong đó không dễ ngửi tí nào rồi, giờ cô chỉ muốn tắm một cái, sau đó uống một cốc ca cao nóng an ủi.

Cũng không biết tại sao tên kia có thể hạ miệng hôn được nữa...

Cô tự ngửi người mình mấy cái, nhíu mày, quay đầu đi, hôi muốn c.h.ế.t luôn!

"Nước tắm xong rồi."

Đàm Hi ngồi bật dậy, đá cái va li, đi xuống giường, bắt đầu lục đồ đạc.

"Chút nữa sẽ sắp xếp thế nào?"

"Lái xe tới thẳng sơn trang suối nước nóng thôi." Dừng một chút, lại bổ sung: "Qua đêm."

Ặc...

"Không quay về khách sạn ạ?"

"Không về nữa. Ngày mai lái xe tới thẳng Tân Thị luôn."

"Oh."

Hai mươi phút sau, Đàm Hi mặc một cái váy Bohemian màu vàng nhạt đứng trước gương, tóc xõa dài trên vai, mũ lưỡi trai màu trắng được cô đội ở trên đầu một cách khá tùy tiện.

"Em xong rồi, đi thôi."

Ánh mắt Lục Chinh hơi tối, nhấc cái va li đi ra ngoài.

Đàm Hi vội vàng đuổi theo, ôm lấy cánh tay người đàn ông: "Đi nhanh thế làm gì? Chẳng biết chờ em gì cả..."

Hai người vào thang máy xuống lầu, vừa đến sảnh lớn thì thấy Tần Thiên Lâm đang hấp tấp tiến vào vòng xoay ngoài cửa lớn.

Đàm Hi trốn ra sau cây cột lớn theo phản xạ có điều kiện, trong lòng thấp thỏm.

"Cậu vẫn ở đây ạ? Chẳng phải sáng sớm đã về thủ đô rồi hay sao?"

"Hội nghị đổi ngày rồi."

"Nếu vậy thì ở lại giúp..."

"Sửa đến buổi chiều."

Tần Thiên Lâm cứng họng nhưng lại không dám tỏ thái độ gì. Lục Chinh có thể dẫn hắn tới thực địa làm khảo sát đã là phá lệ rồi, đạo lý thấy đủ là dừng hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai!

"Thuận buồm xuôi gió."

Nói xong, bước nhanh vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy khép lại, Đàm Hi mới ló ra từ sau cây cột, thở phào một hơi, đi tới bên cạnh Lục Chinh, véo mạnh lên eo anh một cái.

"Biết em tới đây mà còn dám ở cùng một khách sạn với hắn? Gan của anh có phải quá lớn rồi không?"

Nếu có thể, Đàm Hi càng muốn véo cái gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng kia của anh hơn.

Sắc mặt Lục Chinh chẳng hề thay đổi: "Có ông đây che chở, em sợ cái gì chứ?"

"Ui cha, tự tin quá ha?"

"Nói chuyện bằng thực lực thôi."

Đàm Hi trầm tư, sau một lúc lâu mới trợn mắt lên: "Xấu tính!"

Chiếc Land Rover cao lớn chạy xuyên qua thành phố, tiến lên cao tốc.

Đàm Hi ngồi trên ghế lái phụ, cả người lắc lư, lắc đến mức mơ màng muốn ngủ, che miệng ngáp một cái.

"Sao vẫn chưa tới vậy?"

Lục Chinh liếc nhìn cô: "Ở ngoài ngoại ô cơ, không nhanh thế đâu."

"Vậy em ngủ một lát, tới thì gọi em nhé."

"Ừ."

Cô lục tìm cái bịt mắt ở trong ba lô ra, ngả lưng ghế về sau, tìm một tư thế thoải mái đi tìm Chu Công.

"Tối hôm qua ngủ không ngon à?"

"Ừm, hồi hộp quá nên không ngủ được." Đàm Hi há mồm đáp một câu.

Thực ra, là bởi vì vừa nãy tắm ở khách sạn xong, theo thói quen liền cực buồn ngủ.

Thử nghĩ mà xem, cả người thơm tho sạch sẽ, thoải mái dễ chịu, rõ ràng là để chui vào trong ổ chăn, lúc này không ngủ thì còn đợi tới bao giờ nữa chứ?

Lục Chinh thì hiểu sai ý cô, trong đáy mắt hiện lên một sự vui vẻ, quá hồi hộp ư?

Nếu Đàm Hi biết suy nghĩ hiện tại của anh, phỏng chừng sẽ vỗ ngực, tỏ vẻ trầm mặc, sau đó thầm than một câu – Đây là một sự hiểu lầm xinh đẹp, không cần phải giải thích gì đâu! Amen!

Loading...