Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 260
Cập nhật lúc: 2025-01-20 09:36:26
Lượt xem: 14
Nhảy ra khỏi nước.
Một đám nam thanh niên bên hồ bơi đang buồn bực khi thấy bạn gái mình si mê người khác lập tức cảm thấy cân bằng.
Trừng mắt thật lớn, liên tục nuốt nước bọt, còn có người giơ tay lên miệng huýt sáo một cách đầy lưu manh!
Một thân bikini màu đen khiến cho nước da của thiếu nữ càng thêm trắng ngần đầy nổi bật, lại nhìn đôi chân dài thẳng tắp và cái eo thon thả, cổ cao như thiên nga, tuy rằng đôi gò bồng trước n.g.ự.c không có kích thước khiến người ta phải chú ý nhưng vẫn có tiềm lực khai thác rất lớn!
"Hàng... hàng tốt..."
"Người đẹp tỷ lệ chuẩn, lần này đến đây không uổng công rồi, đã mắt thật!"
"Các cậu đoán xem có phải xử nữ không?"
"Nhìn kích cỡ thì rất có thể lắm. Chỉ có chưa được xoa bao giờ nên mới chưa lớn!"
Tức khắc, một trận cười ầm ĩ vang lên.
"Nhưng mà dáng vẻ phong tình, không xấu hổ, không làm ra vẻ, lại có vẻ thành thạo quá! Có khi là người đã có đầy kinh nghiệm rồi ấy chứ."
"Nói cũng đúng!"
"Ôi, mau nhìn đi, cô ấy đi về phía bên kia..."
Trong ánh mắt ghen ghét của một đám phụ nữ, Đàm Hi chuyển động đôi chân dài, trực tiếp ngồi xuống khóa chặt hai đùi của người đàn ông.
Thế giới yên lặng, chỉ có tiếng nước xao động.
"Anh đẹp trai, có một mình à?" Đàm Hi cười, thế nhưng trong lòng lại bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
Mặt mày Lục Chinh trầm xuống, nhìn lướt qua phong cách ăn mặc lộ liễu của cô, huyệt thái dương bắt đầu căng ra, cực kỳ đau nhức.
Bỗng dưng, nở một nụ cười: "Ừ, một mình."
"Chậc chậc." Đầu ngón tay trắng nõn lưu luyến di chuyển theo đường cong cái cằm tinh xảo của người đàn ông, khe khẽ vuốt ve: "Anh đẹp trai thế này, thật là đáng tiếc..."
"Ồ? Sao lại đáng tiếc?"
"Cô đơn. Trống rỗng. Lạnh."
"Vậy phải làm sao đây?" Hai tay mở ra.
"Đúng thế, phải làm sao bây giờ nhỉ?" Đàm Hi chớp mắt, tỏ vẻ buồn rầu: "Hay là, em hầu hạ anh nhé?"
Nói xong, cười khanh khách.
Ừng ực –
Toàn trường đột nhiên sôi trào, đây là mời chào quang minh chính đại đấy à?
"Ôi đệch! Thế là lên giường luôn à?"
"Càng có kinh nghiệm thì càng nhanh thôi, mau học hỏi đi, he he..."
"Đáng tiếc, không phải xử nữ..."
"Một lời không hợp liền hẹn chịch, đúng là sắc đẹp rất quan trọng!"
Một đám phụ nữ cùng nhất trí nhìn về phía Lục Chinh, mong chờ đáp án của anh.
Vừa rồi, người đàn ông này đã từ chối tất cả những người muốn tiếp cận mình...
"Cầu mà không được."
Thế là... đồng ý rồi sao?
"Cái gì thế này! Chẳng có mắt nhìn tí nào, n.g.ự.c của con bé kia còn chưa được hai lạng thịt, có gì hay ho đâu chứ?"
"Xí, đúng là mắt mù!"
"Mình vẫn nên uống một ly nước ép trái cây để an ủi thôi..."
Tất cả mọi người đều chuẩn bị tản ra, Đàm Hi lại bổ thêm một câu –
"Có lẽ thôi đi, ở đây nhiều trai đẹp như thế em còn chưa nhìn hết, nói không chừng còn có người càng tốt hơn..."
Đám đàn ông mừng rỡ như điên, một đám ngồi thẳng lên, trong lòng sôi trào –
Người đẹp chọn anh đi này! Anh đẹp trai hơn hắn đấy!
Đàm Hi tụt xuống khỏi đùi Lục Chinh, người đàn ông nhất thời không giữ chặt nên để cô rời ra, mặt lập tức nặng nề như nước, băng kết đầy trong mắt.
"He, người đẹp! Kết bạn Wechat đi, anh lúc nào cũng sẵn sàng khi cô em cần!"
"Đúng thế, em xinh đẹp như thế, chúng ta cùng chơi đi ~"
"Nào nào nào, anh mời em gái uống rượu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/260.html.]
Đàm Hi chớp mắt, ánh mắt hơi đảo, quyến rũ tự nhiên.
Đột nhiên, một tiếng huýt sáo lại vang lên, tiếp theo là hết đợt huýt sáo này tới đợt huýt sáo khác.
Cả khu vực lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng.
Lục Chinh ngồi trên ghế rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, túm lấy khăn tắm quấn quanh người cô, kéo thẳng vào trong lòng.
"Đồ không an phận này! Cần phải dạy dỗ!"
Đàm Hi tức giận trừng mắt đáp trả: "Là ai phạm tội trước hả? Hừ, chỉ cho quan lại đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn chứ gì?"
"Em đốt đèn làm gì? Định thiêu anh đúng không?"
Đàm Hi cong môi cười: "Không thiêu anh, chỉ đốt anh thôi."
"Hừ, tự làm bậy, không thể sống!"
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Đàm Hi thấy trời đất đảo lộn, chờ khi nhận ra thì đã bị người đàn ông khiêng lên vai một cách dã man, đầu chúc xuống đất.
"Anh là đồ khốn kiếp!"
"Câm miệng!"
"Anh là đồ dã man!"
"Hôm nay ông đây không xử lý em không được!"
Đám đàn ông không vui, sao có thể đối xử với người đẹp nhỏ bé kia như thế được chứ?
"Này, người anh em, người ta đã không đồng ý thì anh cũng không thể mạnh mẽ ép buộc thế được đâu?"
"Không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à? Người đẹp nhỏ bé đã giãy giụa mạnh thế kia rồi mà, người ta không muốn..."
"Câm miệng!" Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lục Chinh xoay người, ánh mắt sắc bén đảo qua nhìn xung quanh.
"Bạn gái không hiểu chuyện nên mới đùa giỡn, đã làm phiền tới mọi người rồi."
Mọi người: "..."
Hóa đá.
"Anh thả em xuống ngay!" Đàm Hi sử dụng cả chân và tay để khua khoắng.
Bàn tay lớn vỗ hai cái lên m.ô.n.g đen đét, cảm giác trơn trượt và mềm mại truyền đến.
"Ngoan ngoãn cho anh." Ánh mắt người đàn ông tối lại.
Nghĩ đến ánh mắt hoặc kinh diễm hoặc bỉ ổi của những gã đàn ông ngoài kia, anh không thể nhịn được cơn tức này.
"Em buồn nôn." Đàm Hi sắp nôn ra rồi.
"Cố chịu."
"Tên khốn nhà anh..." Cô có cảm giác mình chẳng khác nào một con cá bị vớt lên bờ, lúc đầu còn có thể giãy đành đạch, nhưng càng về sau thì càng lực bất tòng tâm.
Cuối cùng, chỉ có thể tùy ý để anh khiêng, không ngừng lắc la lắc lư.
Rốt cuộc, người đàn ông cũng dừng lại, Đàm Hi bị ném lên sàn trúc, tay đột nhiên buông lỏng ra, khăn tắm bị tuột xuống quá nửa, lộ ra đầu vai thon gầy trắng nõn và hai bên xương quai xanh tinh xảo.
Hốc mắt Lục Chinh nóng lên, xoay người đóng cửa, trong không gian hẹp chỉ còn ánh đèn mờ nhạt.
Đàm Hi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy cả người lạnh toát, khăn tắm bị người đàn ông kéo xuống một cách thô bạo, ném xuống đất cho hả giận.
Bên chân có khí nóng dâng lên cuồn cuộn, tiếp xúc với làn da lạnh lẽo, ngưng kết thành những đám sương ướt át, lúc này Đàm Hi mới nhận ra bọn họ đã tới khu hai, tầm mắt đảo quanh, phòng số 6.
Trong căn phòng kín mít, hai cái quạt gió ở hai bên đang thổi phành phạch.
Ánh đèn màu vàng cam cực kỳ ái muội, chụp đèn hình hoa hồng màu đỏ tía khiến cho không khí càng thêm mất tinh thần.
Đàm Hi có cảm giác không ổn, hình như cô đã hiểu được ý của từ "xử lý" mà ban nãy Lục Chinh nói là gì.
Không rảnh lo lấy khăn tắm, cô nhảy phắt tới bên cạnh cửa, duỗi tay muốn kéo then cài ra.
Không kéo được?
Lại kéo.
Vẫn không có phản ứng gì.
Trên eo đột nhiên có một cánh tay dài vắt qua, tiếng hét chói tai còn chưa kịp ra khỏi miệng thì miệng đã bị người ta lấp kín.
"Ưm..." Đàm Hi đ.ấ.m lên vai anh, sức lực của cô so với một người đàn ông đang chẳng khác nào thổ phỉ mà nói thì giống như cào ngứa vậy.
Nói là phản kháng thì thà nói là trợ hứng còn chuẩn hơn.
Nụ hôn điên cuồng của người đàn ông dừng ở trên môi y như giấy nhám thô và ráp, mỗi một động tác đều mang theo sự nóng bỏng và ngang ngạnh.
Không hề có bất kỳ sự dịu dàng, không có bất kỳ sự thương tiếc nào, anh cứ thế đấu đá lung tung, không kiêng nể gì.