Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 261
Cập nhật lúc: 2025-01-20 09:42:05
Lượt xem: 13
Đàm Hi vẫn cắn chặt khớp hàm, không cho anh có cơ hội lùa vào.
Bàn tay lớn mơn trớn trên bụng nhỏ, lướt qua lướt lại nơi sườn eo, lại nhẹ nhàng cào cào, Đàm Hi trợn trừng mắt, nhìn người nào đó đang khiêu khích mình với vẻ không dám tin tưởng.
Vẻ mặt cô bắt đầu méo mó, sự giận dữ kết hợp với buồn cười, giống như khóc lại giống như đang cười, nghẹn tới mức hai má cũng đỏ bừng lên.
"Anh..."
Vừa mở miệng đã khiến người đàn ông thừa cơ xâm nhập, đầu lưỡi cạy khớp hàm ra, lại thêm một hồi chiếm đoạt mưa rền gió dữ.
Đàm Hi bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, đôi mắt trong sáng đã ngập tràn sương mù m.ô.n.g lung, ngay cả hít thở cũng trở nên cực kỳ gian nan.
Cô duỗi tay túm tóc anh, toàn là tóc ngắn cũn nên cũng chẳng túm được.
Lão điên!
Chờ đến khi anh nhả ra, Đàm Hi đã cạn kiệt sức lực, giống như sợi mì vừa vớt từ trong nước sôi ra, mềm oặt, treo trên người đàn ông như một cục bông vậy.
"Còn có người càng tốt hơn à?"
"..."
"Không phải muốn hầu hạ anh sao? Em chỉ có tí năng lực này thôi ư?"
"..."
"Mặc như thế này là muốn dụ dỗ ai hả?" Nói xong, vẫn chưa hết giận, duỗi tay nhéo mạnh lên m.ô.n.g cô một cái.
"Con chó con!"
"..."
Đàm Hi đã nhẫn nhịn đến sắp nổ tung rồi nhưng lại chẳng có sức lực để phản bác nữa, chỉ có thể dựa vào lồng n.g.ự.c người đàn ông một cách không có tiền đồ, không ngừng thở hổn hà hổn hển.
Chờ đến khi thở vững vàng lại được rồi, sức lực cũng dần dần quay trở lại, toàn thân đã bị hai bàn tay háo sắc của người nào đó sờ soạng tới mấy lượt.
Cắn răng, nắm tay, hít sâu, đặt lên n.g.ự.c người đàn ông, dùng sức đẩy ra.
Lục Chinh không đề phòng nên lảo đảo lùi lại nửa bước, Đàm Hi thấy thế, lại phát lực lần thứ hai, đẩy mạnh người xuống hồ nước nóng.
Lập tức, bọt nước b.ắ.n tung lên.
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc, Đàm Hi chống tay vào hông, còn chưa kịp cười trên nỗi đau của người khác thì mắt cá chân đã bị túm chặt và kéo mạnh về đằng trước.
Tõm –
Chật vật rơi vào trong nước.
"Phì –" Phun ra một ngụm nước suối, mũi và hốc mắt đều bị sặc đến đỏ bừng.
Ra sức bơi về phía góc, hai tay vòng ra trước ngực, phía sau lưng dán chặt vào thành hồ: "Dừng lại!"
Lục Chinh dừng lại, đứng cách cô chừng một bước, nước ngập ngang bụng, cơ n.g.ự.c cường tráng bại lộ trong không khí, nhìn không sót điểm nào.
Đàm Hi hơi híp mắt, kéo khăn tắm che ở trước n.g.ự.c mình.
"Giờ đã biết che rồi à? Vừa rồi không phải để lộ rất thoải mái sao?"
"Anh có hoa hồng vây quanh, em có lá xanh bao bọc, chẳng phải rất công bằng sao?" Đàm Hi cười lạnh, lườm anh.
Vẻ mặt người đàn ông lập tức tối sầm.
"Ô, sao mặt lại đen rồi thế? Trách em làm phiền anh hưởng phúc à?"
"Nói hươu nói vượn!"
"Được rồi, không cần giảo biện, em có mắt, em nhìn thấy rõ ràng."
"..."
"Có phải nên khen một câu rằng mị lực của Nhị gia vô biên không?"
"Có thể nói chuyện tử tế được không hả?" Người đàn ông nhíu mày, hơi có vẻ bực bội.
"Em có làm gì đâu mà bảo không nói chuyện tử tế chứ? Nói sai rồi à? Anh còn muốn giảo biện như thế nào nữa? Lục Chinh, đừng có nghĩ bà đây thích anh mà lên mặt, anh muốn mắt qua mày lại chứ gì, được, phủi sạch quan hệ của hai chúng ta đi đã rồi anh thích chơi thế nào thì chơi, chẳng liên quan gì tới em hết."
"Phủi sạch quan hệ?" Ánh mắt sầm xuống: "Em có ý gì hả?"
"Chia tay đó." Nhún vai, ung dung thong thả.
"Em nhắc lại lần nữa xem?" Gằn từng chữ một, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/261.html.]
"Em nói, nếu anh muốn dây dưa không rõ ràng với đám phụ nữ khác, chúng ta lập tức chia tay!" Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, không liên quan gì tới nhau.
"Đúng là cái gì em cũng dám nói!"
"Đứng lại!" Đàm Hi giơ tay ra, không cho anh tới gần.
Khuôn mặt nhỏ trầm xuống, ánh mắt đầy nghiêm túc: "Em nói thật, không nói đùa. Trong mắt bà đây không dung được dù chỉ một hạt cát, cũng tuyệt đối không ăn miếng thứ hai loại cơm có lẫn ruồi bọ."
Cô dựa vào mép hồ, khuỷu tay chống xuống bên cạnh: "Thử cũng được, diễn trò cũng thế, hoặc là anh thực sự muốn có gì đó với đám mắt xanh mỏ đỏ kia, em - đều - không - thích!"
Đồ đã không thích thì còn giữ làm gì?
Chẳng lẽ ngồi chờ mốc meo, sau đó làm chính mình ghê tởm à?
Cô không thích ăn hành như thế? Cũng không có khẩu vị nặng như thế!
"Nói xong chưa?" Người đàn ông nặng nề lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm.
Đàm Hi nghiêng đầu, ngón tay hơi gãi cằm: "Ừm... Tạm thời chỉ có vậy thôi."
"Được, em cũng nghe cho rõ đây. Thứ nhất, không có hạt cát, cũng không có ruồi bọ; thứ hai, nhắc lại chia tay, ông đây g.i.ế.c c.h.ế.t em; thứ ba, Đàm Hi, em - ăn - dấm."
"Cút!"
Cô xoay người, dùng cả chân và tay bò lên bờ, người đàn ông đuổi theo, kéo khăn tắm xuống, lại kéo luôn dây áo bikini của cô ở sau lưng.
Đàm Hi chỉ cảm thấy trước n.g.ự.c trống không, đầy lạnh lẽo.
Cô hét lên chói tai, giây tiếp theo, bị bàn tay to lớn kia kéo xuống nước: "Ưm..."
Sóng nước dập dềnh, không ngừng lan ra.
Bên trong sương mù lượn lờ, một nam một nữ dính chặt lấy nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dốc làm người ta phải đỏ mặt.
Hai tấm vải màu đen trôi nổi trên mặt nước, lúc gần lúc xa.
Lại mở mắt, trời đã tối đen.
Đàm Hi ôm chăn ngồi bật dậy, vẫn còn buồn ngủ, trong đại não vẫn còn trống rỗng.
Chớp mắt mấy cái, nhớ lại chuyện đã xảy ra, chẳng phải cô nên ở trong hồ nước nóng sao...
"Dậy rồi à?"
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám, tay áo xắn lên một nửa, phối hợp với quần ống rộng màu sợi đay, hai tay đút túi quần đi vào phòng.
Không mặc đồ âu, cả người lộ ra vẻ lười nhác và tùy tiện, thì ra núi băng lạnh lùng và công tử nhẹ nhàng cũng có thể giao nhau như thế này sao?
Đàm Hi gật đầu, thật sự hài lòng với mắt nhìn của bản thân.
Đây là người đàn ông mà cô đã nhìn trúng đấy!
"Mấy giờ rồi?" Xoa mắt, lại ngáp một cái, giọng hơi khàn, đều do lão già khốn kiếp này mà ra cả!
"Tám giờ mười lăm rồi."
"Sao em lại ở đây?" Đàm Hi nhíu mày nhớ lại, đầu óc căng ra.
Lại nghe người đàn ông cười nhẹ đáp: "Làm đến ngất xỉu chứ sao, là em quá yếu, hay do ông đây quá mạnh? Hả?"
Lục Chinh đi tới bên mép giường, cúi đầu chỉnh đèn sáng lên.
Đàm Hi đá lên đùi anh, mắt lộ ra vẻ xấu hổ và giận dữ.
Xấu hổ c.h.ế.t đi được...
"Là vì em uống rượu nên đầu óc mới choáng váng thôi, anh đừng có dát vàng lên mặt mình nữa đi!"
Hừ, cái đồ không biết xấu hổ thối tha.
Lục Chinh cười, mắt lộ ra vẻ hung tợn: "Có lúc em còn khóc."
Đàm Hi rụt cổ lại: "Chỉ biết bắt nạt người ta... Khốn kiếp! Cầm thú!"
Bắt lấy mắt cá chân của cô: "Xem ra anh còn quá nhân từ, không làm gì đó thì có lẽ đã quá uổng phí mấy từ em vừa đội lên đầu anh rồi đúng không?"
Đàm Hi ngã lộn nhào, quên mất chân vẫn còn đang bị người đàn ông túm chặt, nháy mắt ngã lăn ra giường, hai chân mở rộng ra.
"Hừ, ngay cả tư thế cũng đã nghĩ sẵn rồi..."
Một cái gối đầu bị ném tới, khuôn mặt Đàm Hi ửng đỏ: "Em sợ anh ham muốn quá độ, kiệt sức mà c.h.ế.t thôi!"