Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 265
Cập nhật lúc: 2025-01-20 10:48:24
Lượt xem: 20
Bởi vì đặt ở chỗ cao nên cô gái bán hàng phải dùng thang mới lấy xuống được, tháo bỏ lớp vỏ bọc ni lông mỏng bên ngoài ra rồi đặt vào tay Đàm Hi.
"Cô cứ xem từ từ."
"Cảm ơn."
Đàm Hi nhìn hồ ly lông đỏ và sói lông xám có ánh mắt lạnh lùng trong tay, tiếng lòng khẽ giục: "Tôi mua nó, phiền bọc lại giúp tôi."
"Đây là phiên bản có giới hạn, có lẽ giá sẽ... hơi đắt một chút." Cô gái bán hàng có lòng tốt nhắc nhở, trong mắt không hề có bất kỳ ý coi thường nào.
Đàm Hi hơi khựng lại, sau đó hiểu ra, vì hôm nay tới báo danh nhập học nên cô ăn mặc tương đối đơn giản, áo thun màu trắng và quần đùi jeans, trên chân đi một đôi giày vải nhìn không ra là nhãn hiệu gì, cũng chẳng trang điểm một chút nào, rõ ràng rất giống một học sinh, khó trách lúc trước ở trong trường, Lục Chinh lại mất tự nhiên như thế...
Trâu quá già, cỏ quá non, không rêu rao mới là lạ!
"Vậy giá của hai cái này thế nào?" Đàm Hi ôm vào n.g.ự.c với vẻ yêu thích không muốn rời tay, vừa mềm vừa thoải mái, quan trọng nhất là rất đẹp.
"Ba ngàn tám, nếu là hội viên thì có thể được hưởng ưu đãi chiết khấu 9,5%."
Đàm Hi âm thầm thở phào, còn tưởng đâu lên tới tiền vạn, đang định mở miệng thì một giọng nói yêu kiều vang lên.
"Đôi gối ôm này đáng yêu quá! Tôi mua nó."
Đàm Hi ngẩng đầu lên, một bộ váy màu hồng đập vào mắt, trên gương mặt trắng nõn của thiếu nữ mang theo hai lúm đồng tiền, một đầu tóc đen vừa dài vừa thẳng, lại mang một cái xược tóc thắt hình nơ bướm ở trên đầu, nếu căng ô đứng ở bên bờ Tây Hồ thì đúng là cực kỳ có phong phạm thục nữ dân quốc.
Rất hồng hào, rất non mịn, rất đáng yêu.
Vừa thấy đã biết là loại "tiểu công chúa" được yêu thương hết mực rồi.
Có điều Đàm Hi cũng chẳng tốt bụng như thế, cô đã ưng món đồ này trước, tại sao phải nhường cho người khác chứ?
Mặc kệ cô ấy là "tiểu công chúa" hay là đại công tử thì vẫn không thể nhường được!
"Xin lỗi, tôi ưng cái gối ôm này trước rồi."
"Nhưng mà bạn chưa mua mà!" Tiểu công chúa chớp mắt, lông mi cong vút.
"Thế à? Nhưng trước khi bạn lên tiếng thì tôi đã nói là mua nó rồi. Không tin thì cứ hỏi chị bán hàng thì biết."
Đôi mắt của tiểu công chúa lộ ra vẻ dò hỏi.
"Đúng thế, cô đây đã nói là bọc vào rồi..."
"Ôi, vậy thôi." Tiểu công chúa nhìn gối ôm trong tay Đàm Hi với ánh mắt lưu luyến, tiếc nuối lại thêm vẻ không nỡ.
"Thật sự rất đáng yêu mà..."
Đàm Hi kinh ngạc, nhìn dáng vẻ là muốn từ bỏ sao?
Chẳng phải nên cãi nhau một trận, ném tám vạn, mười vạn nhân dân tệ ra, sau đó hếch cao cằm nói: Báo giá đi, bao nhiêu tôi cũng mua.
Được rồi, sự thật chứng minh là cô đã nghĩ quá nhiều.
Tiểu công chúa duỗi tay sờ sờ đuôi hồ ly, cười ngọt ngào với Đàm Hi: "Bạn phải nhớ đối xử tốt với chúng nó đấy nhé!"
Tiện đà lại nhìn sang phía nhân viên cửa hàng: "Nếu gối ôm này chuyển về nữa thì nhớ gọi điện cho tôi. Bản kỷ niệm cũng được..."
Để lại số điện thoại liên lạc, tiểu công chúa rời đi.
Đàm Hi đã chuẩn bị tốt công tác tranh chấp rồi, kết quả lại không dùng đến, trong lòng không khỏi buồn bực.
Lần đầu tiên có cảm giác nắm tay đánh vào bông.
Ừm, xem ra gần đây cô đã quá nhàm chán nên toàn nghĩ tới mấy cái vớ vẩn linh tinh rồi...
"Cô ơi, đã đóng gói xong rồi."
"Oh." Đàm Hi duỗi tay chuẩn bị lấy thẻ ra thì Lục Chinh đã nhanh hơn một bước.
"Dùng của anh đi."
Cô nhân viên cửa hàng cười nhận lấy thẻ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ trịnh trọng, đây là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy thẻ hắc kim...
Đàm Hi nghiêng đầu, hai tròng mắt sáng ngời: "Mua đồ nhanh thế ạ?"
"Ừ."
"Đồ đâu rồi?" Đàm Hi nhìn tay anh, trống không.
"Anh cho người mang thẳng tới ký túc xá rồi."
Đàm Hi hớn hở nói: "Anh còn lười biếng hơn cả em."
Mắt Lục Chinh hơi xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong mắt cô gái bán hàng thì đó lại là ánh mắt đầy chiều chuộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/265.html.]
Còn may là cô ta không nhìn người qua vẻ bề ngoài, cô gái trẻ này ăn mặc đơn giản, không ngờ lại có bạn trai oách như thế, đúng là không lường được...
"Thẻ của ngài đây ạ, còn gối ôm nữa."
Đàm Hi nhận lấy, mỗi tay xách một túi.
Lục Chinh để thẻ lại vào trong ví da: "Để người đưa tới ký túc xá chứ?"
"Không cần. Em có mua cho mình đâu."
"Sao hả?"
"Em cứ cảm thấy trong xe của anh thiếu gì đó, vừa lúc, quá đẹp." Cô chớp mắt.
Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, Lục Chinh đi lấy xe, Đàm Hi chờ ở cửa, tranh thủ thời gian còn mua hai ly nước uống.
Nước ép kiwi và nước dưa hấu.
Land Rover tiến ra khỏi hầm để xe, dừng ổn định bên cạnh cô, Đàm Hi mở cửa, bò lên trên ghế lái phụ.
Hiện tại cô hai tay xách túi, lại mang cả nước trái cây, quả thực là không tiện lắm.
Người đàn ông thò tay ra kéo cô ngồi lên, cửa xe đóng phịch lại.
Đàm Hi: "..."
Em là bao tải hay sao mà ông lớn nhà anh hết kéo lại túm thế?
Lục Chinh thấy sắc mặc cô không vui thì xoa nhẹ đầu cô: "Thoáng tí nào!"
Đàm Hi quay đầu đi, rì rầm một tiếng, không thèm để ý tới anh, vừa buông nước trái cây ra liền ôm lấy hai cái gối mân mê không ngừng.
"Tiểu hồ ly ơi tiểu hồ ly..."
Vuốt ve lông tơ đỏ như lửa, Đàm Hi híp mắt lại: "Mềm quá..."
Kéo hồ ly ra trước mặt, mắt người nhìn vào mắt hồ ly, một long lanh như nước, một vô cùng tinh ranh.
Đàm Hi quay đầu nhìn Lục Chinh: "Có giống không?"
Người đàn ông bớt chút thời gian liếc sang: "Giống."
Tinh ranh y như nhau!
Đàm Hi lại ôm cái gối hình con sói ra, dí tới trước mặt người đàn ông như dâng vật quý, cố gắng không chắn hết tầm mắt của anh.
"Nhìn xem, cái này có giống anh không?"
Lục Chinh nhướng mày: "Anh?"
"Đúng thế! Một con là Hồ Tiểu Hi, một con là Lang Tiểu Chinh, tên em đặt đấy, nghe hay không?"
Người đàn ông khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhạt nhẽo: "Hay."
"Về sau chúng nó sẽ đặt ở trong xe của anh, không được vứt ra! Dù sao, nhìn thấy Hồ Tiểu Hi thì nhất định phải nhớ tới em."
Cười nhẹ một tiếng: "Nhóc con nhà em không phải bá đạo bình thường đâu!"
"Tất nhiên rồi! Ngoài ra, Hồ Tiểu Hi còn phải giúp em theo dõi xem anh có thừa dịp không có em mà lêu lổng với đám phụ nữ khác không!"
Sắc mặt Lục Chinh tối sầm.
Đàm Hi không thèm để ý tới anh, đặt một hồ ly một sói ra băng ghế sau: "Ngoan nha, nhiệm vụ của các em rất gian khổ, nhất định phải ngoan ngoãn theo dõi người chằm chặp cho chị, lần sau chị sẽ mang thịt cho các em ăn!"
Lục Chinh: "..."
Dặn dò hai con vật nhỏ xong, Đàm Hi mới lấy đồ uống, hai ly lớn.
"Kiwi và dưa hấu, ly nào?" Đàm Hi chạm hai ly vào nhau để anh chọn trước.
"Nào cũng được."
"Vậy anh nếm thử kiwi đi." Đàm Hi đưa ống hút ghé vào miệng người đàn ông.
Lục Chinh: "..."
"Không cần, để anh tự uống..." Hầu kết khẽ trượt, hơi tỏ vẻ thẹn thùng.
Đàm Hi cố gắng nhịn cười, thừa dịp anh há miệng nói chuyện liền nhét cái ống hút vào miệng anh, người đàn ông hơi kinh ngạc.
"Có gì phải xấu hổ chứ? Quen dần là được... phúc lợi của bạn trai mà!"
"Khụ khụ..." Người đàn ông vẫn nhìn thẳng phía trước, gương mặt cố tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được sự ngượng ngập ngây ngô của mình.