Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 272

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-01-21 07:03:22
Lượt xem: 14

Lượt bình luận càng lúc càng nhiều, mọi người bắt đầu phân chia thành từng top, cuối cùng biến thành chiến tranh ba phe, trong đó không thiếu fan não tàn.

Khoa công nghệ lập tức nổi tiếng, đương nhiên, nổi tiếng trong nháy mắt còn có ba cô nhân vật chính kia nữa.

Giờ phút này đều đang đi hẹn hò với Chu Công, hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài.

Nhiệt độ trên diễn đàn vẫn mãi không giảm xuống, thậm chí dần dần còn có sinh viên năm hai, năm ba bị cuốn vào cuộc tranh luận này.

Rốt cuộc trên topic đã xuất hiện mấy chữ "Hoa khôi", rõ ràng không còn là chuyện của riêng năm nhất nữa.

Trong vườn trường gió mát trăng thanh nhất thời gió nổi mây vần.

Có khoa công nghệ đi đầu, các khoa khác sao có thể ngồi im được?

Thi nhau đăng lên ảnh của các người đẹp trong trường để cạnh tranh sắc đẹp với ba người, cuối cùng liền biến thành "Cuộc bình chọn hoa khôi" vô cùng oanh liệt.

Sự tình liên quan tới mặt mũi của trường học nên các lãnh đạo trong trường cũng bị kinh động, còn đặc biệt lên tiếng nhắc nhở sinh viên các khoa hãy tham dự một cách văn minh, coi như ngầm đồng ý với hành động lần này.

Chỉ có điều, ba "người được chọn" hoàn toàn chẳng cảm động tí nào, đều đang chìm trong giấc ngủ say...

"BOSS, đây là báo cáo các phòng ban tập hợp lại và gửi lên ạ!" Trần Khải đặt một chồng tài liệu xuống.

Người đàn ông nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, ngòi bút không hề dừng lại: "Để lại báo cáo của phòng thị trường và phòng tài vụ, những cái còn lại cậu đọc rồi tập hợp ý kiến lại cho tôi."

"Vâng. Có cần gọi cơm trưa không ạ?"

"Mấy giờ rồi?" Nhíu mày.

"Một rưỡi rồi."

"Không cần đâu, chiều nay tôi về nhà ông bà."

Trần Khải gật đầu, rời khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Lục Chinh ký xong văn bản cuối cùng, đặt bút xuống, lấy tay day day trán.

Sau đó lấy điện thoại ra, bấm gọi số điện thoại của người nào đó –

"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, xin hãy vui lòng gọi lại sau..."

Tắt máy?

Giờ này chắc đang ngủ trưa rồi.

Cùng lúc đó, gọi điện thoại cho Đàm Hi không chỉ có một mình anh.

Tần Thiên Lâm chạy từ Bình Tân về liền vào văn phòng của Tần Tấn Huy báo cáo kết quả khảo sát thực địa, sau đó mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Đến lúc xuống nhà ăn cơm trưa, hắn mới phát hiện tình hình không đúng…

"Đàm Hi đâu rồi?"

Không khí trên bàn đột nhiên cứng đờ.

"Thiên Mỹ, chị dâu em đâu?"

"Anh, anh quên rồi à? Ngày 7 tháng 9 nó khai giảng, lúc này đang ở trường học rồi."

"Tại sao không nói với anh một câu?" Người đàn ông nhíu mày, hình như không hài lòng.

Tần Thiên Mỹ cười, đuôi mắt nhếch lên: "Anh, không ngờ anh lại quan tâm nó như thế đấy? Sớm biết thế em đã gọi điện báo cho anh rồi, đỡ cho đến giờ lại bị anh trách móc."

Lục Thảo nghe vậy thì mặt cũng sầm xuống.

"Cho dù thế nào thì cô ấy cũng là người của Tần gia, chẳng lẽ không nên quan tâm sao?" Tần Thiên Lâm mỉm cười, mắt lộ ra vẻ cảnh cáo.

Tần Thiên Mỹ hậm hực ngậm miệng lại.

"Con có thể nghĩ được như thế là rất tốt." Tần Tấn Huy gật đầu cực kỳ hài lòng.

Sầm Vân Nhi vốn định mở miệng phụ họa đôi ba câu, nhưng thoáng nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Lục Thảo thì lại lập tức nuốt lời bên miệng xuống.

Cô ta không giống Đàm Hi, có thể đi luôn, ngày nào vẫn còn sống ở trong cái nhà này thì cô ta vẫn không thể đắc tội với mẹ chồng mình được...

"Con ăn no rồi, mọi người ăn từ từ ạ!" Tần Thiên Lâm đứng lên rời khỏi phòng ăn.

Trở lại phòng ngủ, lập tức cầm lấy điện thoại.

Tắt máy?

Thời gian này... sao lại tắt máy chứ?

"Alo, tra số điện thoại của Vệ Ảnh giúp tôi."

Một buổi trưa này, Đàm Hi ngủ rất ngon, còn nằm mơ nữa.

Cụ thể mơ thấy gì thì cô cũng chẳng nhớ được.

Lấy điện thoại ra xem giờ mới phát hiện đã tắt máy.

"Hết điện à?"

Xuống giường, lục tìm sạc pin, cắm vào, sau đó chui vào phòng tắm súc miệng, rửa mặt, lúc này mới coi như tỉnh táo hoàn toàn.

Khởi động máy liền thấy có tới bảy cuộc gọi nhỡ.

Sáu cái đầu tiên là của Tần biến thái gọi, cái cuối cùng là người cô mong đợi gọi.

Để không đánh thức An đại mỹ nữ và tiểu công chúa, Đàm Hi xoay người đi ra ngoài ban công.

Gọi lại.

"Alo." Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

Môi liền nở một nụ cười: "Nhớ em không?"

Người đàn ông đặt bút xuống, một tay khép tài liệu lại, người ngả về sau, tựa lưng vào thành ghế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/272.html.]

Vẻ mặt cũng hiếm khi thả lỏng ra: "Vừa dậy hả?"

"Vâng. Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em kìa."

"... Biết rõ còn cố hỏi."

"Là sao? Sao em chẳng hiểu gì thế nhỉ?" Đàm Hi giả ngu.

"Được rồi, đừng giả bộ nữa."

"Vậy em cứ coi như là có nhớ nhé!"

Lục Chinh không nhịn được bật cười.

"Đang ở công ty à?"

"Ừ."

"Bận lắm hả?"

"Cũng bình thường. Em ở bên đó đã quen chưa?"

"Hoàn cảnh không tệ, bạn cùng phòng cũng OK." Đàm Hi nói sơ qua: "Có cho Tiểu Nhị ăn hộ em không đấy?"

Đầu bên kia khẽ "có" một tiếng.

"Ngoan, về sẽ thưởng cho anh."

Người đàn ông nhướng mày: "Thưởng ư?"

"Vâng."

"Thưởng thế nào đây?"

"Thích gì em cho, sao hả?" Âm cuối hơi rung lên khiến cõi lòng người nghe cũng rung động theo.

"Được đấy."

Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi tì vào lan can cười ngây ngô, đang chuẩn bị quay vào nhà thì điện thoại lại đổ chuông.

Vừa nhìn màn hình, nụ cười đã thu lại.

"..."

"Tại sao không nghe điện thoại hả? Rốt cuộc em đang làm gì?" Vừa bắt máy liền nghe thấy một loạt lời chất vấn.

Đàm Hi dịch điện thoại ra xa, chờ hắn gào thét xong mới nói: "Liên quan quái gì tới anh hả?"

"A, anh là người đàn ông của em, không liên quan tới anh thì liên quan tới ai hả?"

Đàm Hi cố nhịn không nôn mửa: "Có chuyện gì thì mau nói, có rắm thì đánh nhanh đi! Đừng có nói linh ta linh tinh nữa, tôi không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với anh đâu."

"Đi lúc nào?"

"Hôm trước."

"Hôm qua mới khai giảng, tại sao lại đi sớm hơn một ngày."

Đàm Hi hơi híp mắt nhưng giọng vẫn bình thản như cũ: "Để quen thuộc với hoàn cảnh."

"Tại sao không nói cho anh?"

"Nói cho anh? Rồi sao nữa?"

Tần Thiên Lâm lại chẳng nói gì nữa.

"Đưa tôi đi hả? Cậu Hai Tần à, xin hỏi, anh tình nguyện làm thế thật sao? Cho dù anh tình nguyện, thời gian có cho phép không?"

"..."

"Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, về sau gọi cho tôi ít thôi."

"Cuối tuần sau anh sẽ tới thăm em."

"Đừng, xin anh đừng tới! Lòng tốt của anh tôi không tiêu hóa nổi đâu, lỡ như bạn học hỏi tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào."

"Chúng ta là vợ chồng! Cứ nói thật thôi."

"Thiếu gia à, anh nói đùa cái quái gì thế hả? Giấy đăng ký đâu? Lấy ra đây xem nào?"

"Em!"

"Tôi cúp máy đây."

"Đàm Hi, em... Alo? Alo? Shit!"

Đấm mạnh vào gối, mặt mày người đàn ông lập tức trở nên âm trầm.

Em chán ghét tôi như thế sao?

Cốc cốc cốc –

"Ai?"

"Thiên Lâm, mẹ đây."

Người đàn ông điều chỉnh lại nét mặt rồi đứng lên mở cửa.

"Vừa rồi thấy con ăn không nhiều lắm nên mẹ bảo thím Vương nấu thêm bát mì."

Tần Thiên Lâm đón lấy cái bát: "Mẹ, con ăn no rồi."

"Không mời mẹ vào ngồi à?"

"Mẹ cứ vào đi."

Hắn xoay người, Lục Thảo theo sát phía sau, khi nhìn thấy tấm ảnh cưới lớn treo trên tường, sắc mặt bà ta trở nên xanh mét.

"Mẹ, mẹ ngồi đi."

Loading...