Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 283
Cập nhật lúc: 2025-01-22 19:04:30
Lượt xem: 16
An An nhìn chằm chằm xuống mắt cá chân mình, dưới đó ống quần hơi ngắn nên để lộ ra một chút da thịt.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời cạn lời.
Cuối cùng, An An chỉ mua mỗi cái áo mà thôi.
Bên kia, Nhậm Tĩnh và Đàm Tông Võ không hề nhàn rồi, tới trung tâm thương mại liền điên cuồng mua sắm, sau đó dắt tay nhau về khách sạn điên loan đảo phượng.
"Bảo bối của anh, có sướng không?" Trong mắt Đàm Tông Võ nảy sinh sự độc ác, cười quái dị hỏi.
Cả người Nhậm Tĩnh đổ đầy mồ hôi, không ngừng lắc đầu: "Tông Võ, nhẹ chút..."
Xong việc, người đàn ông nằm xuống liền ngáy o o, Nhậm Tĩnh thì đờ đẫn một hồi, nụ cười trên mặt không khỏi có hơi tiếc nuối.
Giả bộ giỏi thế nào cũng chỉ là giả bộ, không được thỏa mãn thật đúng là khổ.
Đột nhiên, nghe thấy điện thoại rung lên, cô ta liếc nhìn người đang ông ngáy như sấm ở bên cạnh, đứng lên, đi về phía toilet.
Một dãy số xa lạ, mã vùng ở thủ đô.
"Alo?" Giây tiếp theo, toàn thân cứng đờ.
Uống xong một ly caramel Latte, không nhanh không chậm, vừa tròn mười phút, Đàm Hi liếc nhìn ra cửa, vừa lúc thấy Nhậm Tĩnh cũng đang nhìn về phía mình.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Lạnh lùng và cứng nhắc, còn có một loại khí thế cao cao tại thượng.
Đầu ngón tay vòng quanh chiếc cốc, Đàm Hi búng tay một cái, người phục vũ tiến lên: "Xin hỏi cô gọi gì ạ?"
"Cappucino."
"Xin cô chờ một chút."
"Sao hả, đi chơi với chú Hai tôi vui chứ?"
Nụ cười của Nhậm Tĩnh lập tức cứng đờ.
Đàm Hi chớp mắt nhìn cô ta: "Tôi thấy hết rồi..."
"Rốt cuộc cô muốn gì hả?"
Duỗi tay, đè vai trái xuống, ngăn cản cô ta đang định rời đi: "Yên tâm, nếu tôi muốn tố giác các người thì cần gì chờ tới bây giờ chứ?"
Nhậm Tĩnh nửa tin nửa ngờ.
Đàm Hi nghiêm mặt: "Cô và Đàm Tông Võ tới Tân Thị làm gì?"
"..."
"Tôi khuyên cô đừng ngoan cố nữa, nếu bị thím Hai biết..."
Nhậm Tĩnh rùng mình một cái: "Tham gia hội đấu giá."
"Hội đấu giá?"
Với địa vị hiện tại của Đàm Tông Võ, những chuyện xã giao bình thường sẽ không cần ông ta tự mình ra mặt.
Có vẻ như Nhậm Tĩnh nhìn thấu suy nghĩ của cô. "Đàm Thị muốn chen chân vào ngành địa ốc, Tông Võ muốn kéo Tần Thị góp vốn, nhưng thái độ của đối phương không rõ ràng, lại nghe nói ông cụ Tần thích sưu tầm đồ cổ, vì thế liền..."
Tần Thị?
Đàm Hi mãi chưa hiểu ra vấn đề, đến tận khi Nhậm Tĩnh nhắc tới "Sầm gia" thì cô mới vỡ lẽ.
Chẳng phải bà Sầm kia họ Tần sao?
Nói đến gia tộc này, Tần Thị cũng từng có một thời gian cực kỳ nổi bật, năm đó khi Sầm Chấn Đông còn là sinh viên mới vào đời, nhờ bám vào cô cả của Tần gia là Tần Dung nên mới có món tiền đầu tư gây dựng sự nghiệp đầu tiên.
Sầm Thị dần dần lớn mạnh nhưng Tần gia lại đi xuống bên kia sườn núi, hiện giờ cũng chỉ đang sống bằng tiền để dành mà thôi.
Nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, cho dù có kém thì vẫn mạnh hơn Đàm Thị, thêm việc có cô con gái Tần Dung dìu dắt nên vẫn giữ được địa vị trong ngành địa ốc.
Mấy năm gần đây còn xây dựng được một vài cao ốc, thực lực không thể khinh thường.
Đàm Tông Võ tìm tới Tần gia cũng không có gì ngoài ý muốn cả.
"Chú Hai muốn mua cái gì?"
"Một món đồ sứ thời Đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/283.html.]
Đàm Hi nhướng mày, đây là định bỏ vốn gốc ra rồi.
"Còn có việc gì không?" Nhậm Tĩnh làm bộ định đi.
"Nếu tôi là chị thì sẽ tìm mọi cách củng cố địa vị của mình chứ không phải mượn chút hảo cảm tạm bợ hiện tại, coi đàn ông là kẻ ngốc, có thể bòn rút được bao nhiêu thì bòn rút, chị Tĩnh nghĩ sao?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Sắc mặt cô gái trầm xuống, nhưng trong đáy mắt lại hơi xuất hiện vẻ xấu hổ khi bị người ta chọc đúng chỗ đau.
"Sự thật mất lòng thôi, chị Tĩnh không muốn nghe thì tôi cũng không dám chỉ chiêu lung tung."
"Cô sẽ giúp tôi sao?"
"Nói như thế nào thì chúng ta cũng là người cùng hội cùng thuyền cơ mà." Đàm Hi cười y như một thiếu nữ ngây thơ vô tội.
Nhậm Tĩnh chỉ hận không thể xé rách lớp da mặt giả tạo đó ra.
"Cô có cách nào?"
"Người ta đều nói, yêu một người thì đều muốn sinh con cho người đó, chị luôn mồm nói yêu chú Hai, sao không nghĩ tới việc sinh cho chú ấy một người thừa kế chứ?"
Đàm Hi nói là "người thừa kế" chứ không phải "con" hay "con trai".
Ánh mắt Nhậm Tĩnh hơi lóe lên, không phải cô ta không nghĩ tới, nhưng mãi vẫn không dám hạ quyết tâm.
Thứ nhất, giờ cô ta chẳng có danh phận gì, chỉ nghĩ tới áp lực chưa kết hôn mà đã mang thai là cô ta đã thấy không thở nổi rồi.
Thứ hai, cô ta sợ không giấu được Trương Như Thu, dẫn lửa thiêu thân.
Người đàn bà đó không chỉ lợi hại bình thường thôi đâu.
Đàm Hi thấy cô ta chần chừ thì quyết định sẽ thổi thêm gió để ngọn lửa này cháy lên to hơn.
"Chú thím Hai chỉ có mỗi đứa con gái là Đàm Vi, nếu chị có thể sinh được một đứa con trai, vậy chẳng phải gia nghiệp của Đàm Thị..."
Nhậm Tĩnh nhíu mày.
"Tôi nghĩ, chú Hai tôi cũng rất hy vọng chị có thể sinh cho ông ấy một đứa con trai đấy?"
Đồng tử cô gái co lại, một tia sáng xuất hiện, nó như lửa rừng cháy lan ra khiến cho cả khuôn mặt cô ta cũng như sáng bừng lên.
Đàm Hi cúi đầu khuấy nhẹ cà phê không còn nhiều trong cốc, tinh thể caramel vỡ tan theo nhịp khuấy, không cần nghĩ cũng biết cốc cà phê lúc này ngọt tới cỡ nào.
Nhậm Tĩnh như bị đánh trúng một đòn, tự nhiên suy nghĩ thông suốt.
Tông Võ luôn muốn có một đứa con trai, nếu cô ta có thể mang thai, nói không chừng có thể dựa vào đó bức Trương Như Thu thoái vị, còn cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Đàm gia.
Có điều...
"Cô có mục đích gì?" Rời khỏi những tưởng tượng đẹp đẽ về tương lai, Nhậm Tĩnh liền khôi phục lại sự cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đàm Hi không rời.
Không thể không thừa nhận, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, thiếu nữ trước mắt này đã không còn là đứa con gái yếu đuối ở trong trí nhớ của cô ta nữa.
Âm hiểm, xảo trá, vậy mà còn giả bộ vô tội làm người ta ghê tởm.
Đàm Hi chỉ cười không nói.
Trong lòng vẫn còn thầm than: giả vờ thâm trầm cũng thật mệt mỏi.
"Tôi không nghĩ là cô sẽ giúp tôi." Nhậm Tĩnh nói trắng ra, quan hệ hai người đâu chỉ có thể nói là không tốt, có thể nói là vô cùng ác liệt mới đúng!
Trước kia, Đàm Hi nhẫn nhục chịu đựng là vì không có khả năng phản kháng, nhưng cũng không có nghĩa là cô không muốn phản kháng!
Một suy nghĩ cổ quái đột nhiên xuất hiện, Nhậm Tĩnh không thể không tự cảnh tỉnh bản thân mình.
"Có câu cửa miệng thế này, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè. Chị Tĩnh à, mấy năm nay thím Hai đối xử với tôi thế nào chắc chị cũng biết, chúng ta có chung một mục tiêu mà."
Nhậm Tĩnh đã khá động lòng rồi.
Cô ta là người được chứng kiến sự khắc nghiệt của Trương Như Thu với Đàm Hi, có oán hận trong lòng cũng là chuyện bình thường.
"Cô muốn lợi dụng tôi đi đối phó dì Thu ư?" Dù vậy, Nhậm Tĩnh cũng không hoàn toàn yên tâm.
"Không đến mức là lợi dụng, chỉ là muốn ngồi xem diễn thôi." Đàm Hi bình thản đáp, giọng điệu vui vẻ thoải mái.
"Cô!"
"Chị Tĩnh, thực ra chị cũng có gì phải đắn đo đâu nhỉ? Nếu muốn trở thành nữ chủ nhân của Đàm gia, bước đầu tiên là nhất định phải làm Trương Nhu Thu rời khỏi vị trí đó mới được, dù sao sớm muộn gì mà chị chẳng phải giải quyết bà ta, hà tất quan tâm gì tới người đứng xem là tôi làm gì?"