Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 285
Cập nhật lúc: 2025-01-23 14:05:44
Lượt xem: 13
"An An, cậu cũng không thích Hàn Sóc à?"
An đại mỹ nhân đang ăn canh, sau khi nuốt xuống rồi mới chậm rãi mở miệng: "Thích hay không không quan trọng, bởi vì không có nhu cầu giao tiếp sâu nào cả."
"Tại sao?"
Không chỉ có Nhiễm Dao, đến Đàm Hi cũng phải nhìn cô.
Người đẹp chỉ cười, không nói thêm câu nào.
An An là người rất có nguyên tắc, làm chuyện gì cũng có giới hạn, chỉ cần cô không muốn thì dù người khác có hỏi gì, cô cũng sẽ không trả lời.
"Hai người các cậu sao ai cũng như vậy thế..." Chỉ có mình cô cảm thấy Hàn Sóc rất cô đơn thôi sao?
"Cuối tuần này hai cậu định làm gì?" Đàm Hi chuyển đề tài.
"Tớ về nhà!" Tiểu công trúa mở miệng: "Mẹ tớ bảo sẽ hầm canh xương ống cho tớ ăn, các cậu cũng tới đi! Nhà tớ nhiều phòng, ở thoải mái."
An An hơi suy tư: "Tớ cũng về nhà vậy."
"Hả?" Tiểu công trúa kinh hô: "Chẳng phải nhà cậu ở rất xa sao?"
"Anh tớ vừa tới thủ đô, tới gặp anh ấy hai ngày vậy."
"Ba mẹ cậu đâu?"
"Bọn họ ấy à," An An mỉm cười: "Đi du lịch rồi, nửa năm nay chẳng có tin tức gì hết."
"Còn như thế nữa á? Vậy... Cậu với anh chị cậu không thấy lo lắng à?"
An An lắc đầu: "Bọn họ chỉ muốn thế giới riêng của hai người, không muốn bị quấy rầy."
Tiểu công trúa tỏ vẻ hâm mộ: "Tình cảm của chú dì tốt quá!"
Đàm Hi nghe ra chút manh mối, chỉ sợ gia thế của An An còn vượt xa sự tưởng tượng của cô mà thôi.
Buổi chiều, một chiếc siêu xe không rõ của hãng nào dừng trước ký túc xá, An An nhận được điện thoại liền chạy vọt ra ngoài hành lang, thò đầu nhìn xuống.
"Anh!"
Người thanh niên ngẩng đầu, dựa vào cạnh xe, kính râm che đậy quá nửa gương mặt của anh ta, nhưng chỉ cần nhìn cái cằm tinh xảo và cái trán trơn bóng liền có thể biết người này là một yêu nghiệt, may mắn, cổ áo đứng đã che quá nửa gương mặt nghiêng của anh ta, nếu không còn không biết sẽ làm người ta chú ý thế nào nữa.
"Hi Hi, Dao Dao, anh Hai tớ tới rồi, chủ nhật gặp lại."
"Hả? Anh Hai à? Tớ muốn nhìn!" Tiểu công trúa cũng thò mặt ra, ghé sát vào lan can, sau đó liền ngây người.
"Đẹp... đẹp trai quá!"
"Lau nước miếng đi kìa, tớ đi đây, bye ~" An mỹ nhân trước giờ luôn văn tĩnh lại tỏ vẻ cực kỳ hoạt bát.
Nghĩ cũng biết, quan hệ giữa cô và anh Hai mình chắc chắn rất tốt.
Đàm Hi đang đánh boss, đeo tai nghe, tay trái múa may trên bàn phím, tay phải thao tác chuột.
Không có thời gian, cũng chẳng có tâm tư nhìn mỹ nam, chẳng phải cô đã có chàng ngốc nhà mình rồi sao?
Thấy thực sự đủ rồi...
"Ôi, Hi Hi à, sao cậu không ra mà xem soái ca chứ?" Tiễn An An đi rồi, tiểu công trúa lại trở về soạn đồ, còn có một túi quần áo bẩn phải mang về nhà giặt.
"Không rảnh."
"Cậu không biết đâu, anh Hai của An An nhìn giống đại minh tinh cực kỳ!"
Đàm Hi không cho là đúng, có đẹp trai mấy cũng chẳng bằng Chày Gỗ nhà cô được.
"Thật đấy! Cực kỳ giống An Diệu! Nghe nói gần đây anh ấy đang chuẩn bị ra Album, còn định tham gia đóng một bộ phim nữa, làm xao đây, bản tiểu thư muốn đặt bao hết..."
"Cậu có tiền thì cậu cứ làm thôi."
"Hi Hi, cậu đừng chơi game nữa, cả ngày chỉ biết c.h.é.m chém g.i.ế.c giết thì có gì vui đâu cơ chứ? Hay là tới nhà tớ đi? Tớ cho cậu xem đĩa liveshow của An Diệu, tớ tự ghi lại đấy."
"Ngoan, lăn sang một bên đợi đi, đừng làm ảnh hưởng tới tớ đánh nhau."
"Hi Hi ~ cậu không quay mặt ra đây một tí được à, bao ăn bao ở, còn dẫn cậu tới công viên trò chơi lớn nhất Tân Thị nữa ~"
Đàm Hi bị cô nàng phiền đến phát rồ, mắt thấy đã tới thời khắc cuối cùng rồi, chỉ cần một chiêu tuyệt sát nữa thôi, không ngờ lại bị tiểu công trúa làm cho thất bại, tức đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
Tiểu công trúa lè lưỡi, chột dạ rụt cổ lại.
"Cậu..." Đàm Hi vừa định mở miệng dạy dỗ cô nàng thì điện thoại liền đổ chuông.
Cô xoay người đi ra ban công, còn không quên trừng mắt cảnh cáo cô bạn mình một cái, ý ngầm là: Chờ đấy, xong xuôi sẽ xử lí cậu!
Nhiễm Dao nhìn theo bóng cô hừ một tiếng, lập tức thấy ấm ức không thôi.
Đột nhiên, Hàn Sóc đeo guitar tiến vào.
"Hi." Cô lẽ phép chào một câu, cũng muốn đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/285.html.]
Hàn Sóc đi tới bên cạnh cô với thái độ rất khác thường, khàn giọng hỏi: "Cậu... Có thể cho tớ mượn chút tiền được không?"
"Hả?" Tiểu công trúa ngẩn người.
"Không muốn cho mượn thì thôi."
"Khoan đã... cậu muốn mượn bao nhiêu?"
"Năm trăm."
"Được, tớ lấy cho cậu." Tiểu công trúa móc ví ra, lấy năm trăm tệ, đột nhiên lại khựng lại.
"Cậu vay tiền làm gì thế?"
Hàn Sóc nhìn cô: "Cần dùng."
Tiểu công trúa cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa tiền cho cô bạn: "Cuối tuần có việc gì à?"
Nhíu mày, nhận lấy: "Cậu muốn nói gì?"
Nhiễm Dao khựng lại, những lời muốn nói rốt cuộc không nói ra được, sắc mặt trở nên lạnh nhạt: "Không có gì."
Hàn Sóc cười nhạo, đeo guitar nghênh ngang rời đi.
Tiểu công trúa tức giận đến mức suýt nôn ra máu.
Một câu cảm ơn cũng chẳng biết nói, vay tiền mà còn tỏ thái độ như thể người ta nợ mình mấy trăm vạn ấy, sớm biết thế đã không cho vay rồi!
Trong phòng, tiểu công trúa đang âm thầm mắng đồ vong ân bội nghĩa, ở bên ngoài kia, Đàm Hi cũng đang tức giận đến dậm chân.
"... Tần Thiên Lâm, con mẹ anh có bệnh à?"
"Anh đang tren đường đi rồi."
"Cút về ngay!"
"Còn chưa gặp mà em đã đuổi anh đi rồi à?" Đảo vô lăng, xe liền nhập vào đường chính: "Giao thông ở Tân Thị không tệ, còn thông thoáng hơn ở thủ đô nữa."
"Ai gặp anh chứ hả? Con mẹ nó, ai thèm gặp anh chứ!" Tên thần kinh lại dám chạy tới đây đón cô?
Đón em gái anh ấy!
Khoan đã...
"Anh tới Tân Thị rồi?"
"Mười phút nữa, cổng lớn của trường. Không muốn anh vào bắt người thì tự giác một chút."
Đàm Hi quả thực phát điên: "Tần Thiên Lâm, cậu chủ Tần à! Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Đón em."
"Không cần!"
"Bà xã ra ngoài đi học, ông xã tới thăm, về tình về lý đều không sai."
"Cút!"
Sắc mặt gã đàn ông trầm xuống: "Tốt nhất em hãy nghe lời, giờ còn 8 phút 21 giây cho em chuẩn bị."
"Con mẹ nhà anh! Alo? Alo?" Cô muốn đập điện thoại.
Vọt vào trong ký túc xá như một cơn gió, cầm lấy túi xách xoay người chạy, ngay cả máy tính cũng chẳng thèm mang, vẫn đang dừng ở giao diện game.
"Hi Hi, cậu đi đâu thế..." Tiếng của tiểu công trúa xa dần.
Đàm Hi cúi đầu đi thẳng, đi vòng ra lối cổng sau của trường, túi xách vung vẩy.
Hừ, thế thì anh cứ từ từ chờ đi, bà đây không tiếp nhé!
Giây tiếp theo, toàn thân cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
"Năm phút, giỏi lắm." Người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây đứng dựa nghiêng trên chiếc siêu xe Ferrari màu xám bạc, giờ phút này đang nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ánh mắt lạnh lùng hơi hiện ý cười.
Đàm Hi rùng mình một cái, xoay người định chạy.
Người đàn ông đuổi theo, chân dài có sức, tràn ngập mạnh mẽ.
"A, đồ khốn nhà anh!"
Tần Thiên Lâm cười lạnh, vác người lên vai, thô lỗ nhét vào trong xe, giẫm chân ga rời đi.
Cùng với tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe như mũi tên rời cung vọt ra khỏi cổng trường.
Tro bụi đầy trời.
"Dừng xe." Đàm Hi ngồi trên ghế phụ lái, mặt mày lạnh lẽo.
Tần Thiên Lâm vẫn nhìn thẳng phía trước, mắt điếc tai ngơ.