Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 289
Cập nhật lúc: 2025-01-30 15:33:42
Lượt xem: 15
"Thúc giục cái gì mà thúc giục chứ? Tới đây..."
Từ xa Lục Chinh đã ngửi thấy mùi rượu gạo, ánh mắt hơi động: "Bà cô ủ phải không ạ?"
"Đúng thế! Mau ngồi xuống đi."
Liếc nhìn về phía ông cụ Lục, thấy ông cụ nuốt nước bọt ừng ực, Lục Chinh kéo ghế ngồi xuống, bưng chén rượu lên, vòng nó xuống dưới mũi ngửi ngửi.
"Rất thơm."
Lòng Lục Giác Dân như bị d.a.o cắt, đó là rượu của ông mà...
Không thơm mới là lạ ấy!
Bà cụ Lục thấy thế thì dùng ánh mắt cảnh cáo ông, đừng quên việc chính!
"A Chinh, cháu nếm thử món này đi."
"Để cháu tự gắp."
"Ừ. Cháu nhìn cháu đi, cứ mải làm việc, gầy quá!"
Một bữa cơm này, Lục Chinh uống ba chén lớn rượu gạo, đương nhiên, vẻ mặt như bị cắt thịt của ông cụ Lục tuyệt đối có tác dụng kích thích lớn nhất.
Nếu Lục Giác Dân biết suy nghĩ của cháu trai nhà mình thì chắc chắn sẽ nhảy dựng lên mắng một câu: "Thằng nhãi ranh".
"A Chinh, đêm nay đừng về nữa, ở lại đây ngủ đi, khăn trải giường với chăn trong phòng đều đã thay mới cả."
"Vâng." Đưa tay đỡ đầu, đã hiện vẻ say rượu.
Nhưng Lục Chinh say rượu vẫn luôn rất ngoan ngoãn, uống say cũng không làm ầm ĩ gì, chỉ ngồi yên hoặc vùi đầu ngủ say mà thôi.
Cái trước là hơi say, cái sau là say quá khủng khiếp.
"Cháu no rồi, ông bà cứ ăn từ từ ạ."
Ông bà cụ đưa mắt nhìn nhau: "A Chinh à, lần trước bà có hỏi là khi nào cháu sẽ dẫn bạn gái về nhà làm khách mà cháu chưa cho bà thời gian cụ thể gì, trong lòng bà lúc nào cũng thấy trống trải..."
"Bạn gái ạ?" Hai tròng mắt đã ngập sương mù, hơi dại ra.
Hai mắt bà cụ Lục sáng lên: "Nói với bà xem là con gái nhà ai, bà sẽ tự mình mang lễ vật tới mời!"
Ấn đường nhăn lại, dường như đang suy nghĩ.
Thằng nhóc con! Giỏi lắm!
"Cô bé ấy có xinh đẹp không?"
Trước mắt không khỏi xẹt qua gương mặt trái xoan tinh xảo của Đàm Hi, da trắng như tuyết, mũi quỳnh nhỏ xinh, đặc biệt là đôi mày kiếm, mỗi lần cười lên đều tràn ngập khí phách.
"Xinh."
Nói năng đầy quả quyết.
Bà cụ Lục cười híp cả mắt.
"Không chỉ xinh, mà còn... tuấn tú!" Lại vứt thêm một quả bom.
Tuấn tú?
Trái tim bà cụ Lục dường như chìm xuống tận đáy vực, con gái mà lại tuấn tú...
Dù sao, bà cũng chỉ nghĩ được ra mỗi Hoa Mộc Lan.
Trong lòng ông cụ Lục cũng buồn bực, thằng nhãi ranh lại thích con gái anh thư ư? Về sau khó mà dạy vợ được...
"Vậy có lớn tuổi không?"
Lắc đầu.
"Nhỏ thế nào?"
Cũng không trách được bà cụ Lục hỏi câu này, nhà họ Trương ở bên cạnh tháng trước đón dâu, Trương Hoài đã sắp ba mươi tuổi mà lại cưới một nữ sinh viên vừa mới học năm nhất, kém tận tám tuổi!
Nhất là thằng bé Trương Hoài lại là người già dặn, thành thục, vốn dĩ không đẹp trai lắm, tuổi lại lớn, lúc đi thì cái bụng bia cũng lắc lư theo, đứng bên cạnh cô vợ nhỏ của mình thật chẳng khác nào trâu già gặm cỏ non!
Giống như mấy tin nóng trong phần tin tức giải trí "cha nuôi bao dưỡng tiểu minh tinh" ấy... Thật sự ngại c.h.ế.t đi được!
Lục Chinh lắc đầu.
Bà cụ Lục nhìn sang ông cụ: Ý gì thế?
Ông cụ Lục đang định uống trộm rượu gạo, bị bà nhìn một cái, sợ tới mức giật b.ắ.n cả người.
Nhún vai, ra vẻ bình tĩnh: Không... không biết...
"Có... lớn như Thiên Mỹ không?" Bà cụ Lục thuận miệng kéo một mốc tham chiếu.
Động tác khựng lại, vẫn lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/289.html.]
"Không ư?" Sắc mặt bà cụ Lục lập tức thay đổi.
A Chinh nhà bà sẽ không học thói hư tật xấu bên ngoài, hoặc bị hồ ly tinh nào đó dụ dỗ đấy chứ?
"Có phải là con gái của gia đình tử tế không?"
Gật đầu rất kiên quyết.
Lúc này, bà cụ Lục mới thấy yên lòng, nghĩ lại, tuy năm nay A Chinh gần ba mươi rồi nhưng dáng người cực kỳ nổi bật, rõ ràng không cùng một cấp bậc với Trương Hoài kia, cho dù có vợ trẻ tuổi thì cũng chẳng sợ, cháu trai ngoan nhà bà sánh ngang được hết.
Dù sao, cháu trai nhà mình cái gì cũng tốt mà.
"Hai đứa quen nhau lâu chưa?"
Lục Chinh giơ ngón tay cái, còn ợ lên một hơi rượu.
Đầu tiên bà cụ thấy kinh ngạc, ngay sau đó, sự kiêu ngạo đột nhiên sinh ra.
Nhìn đi, đã sắp nửa năm rồi! Thế mà hoàn toàn không lộ ra một chút nào...
Bà cụ Lục hỏi liên tiếp mấy câu, tuy rằng không phải câu nào cũng có được đáp án vừa lòng, nhưng nói tóm lại, bà đã thăm dò được bốn, năm phần về cháu dâu tương lai rồi.
Một cô bé tuổi còn trẻ, vẻ ngoài xinh đẹp tuấn tú, gia thế cũng không tồi.
Một vấn đề cuối cùng...
"Có ảnh chụp không?"
Nhị gia đã bị rượu gạo hại gật đầu ngây ngốc.
Bà cụ Lục lập tức như có hoa nở trong lòng, bảo chú Từ đỡ người về phòng nghỉ ngơi, đương nhiên, giữ lại điện thoại.
"Cái này dùng thế nào ấy nhỉ?"
"Phải mở khóa trước." Ông cụ Lục biết nhiều hơn, đáp.
"Nói thừa! Ý tôi là phải mở khóa thế nào?"
Hai người mân mê một hồi, trên màn hình hiện lên chín điểm tròn xếp làm ba hàng, vẽ ngang, vẽ dọc, vẽ chéo, cuối cùng vẽ loạn lên nhưng vẫn không tìm ra phương pháp giải khóa chính xác.
"Chả lẽ cứ thế bỏ đi à?" Nói thật, bà cụ Lục rất không cam tâm.
Bà còn muốn nhìn thấy cháu dâu tương lai nữa...
"Ôi, sao ví tiền lại rơi rồi kìa?"
"Chắc là lúc lấy điện thoại nên làm nó rơi ra."
"Ồ? Ông nhìn xem này..."
Ví da mở, bên trong ngăn nhỏ có một tấm ảnh dài chừng sáu, bảy centimet, dưới ánh đèn đêm, thiếu nữ hôn lên gương mặt người đàn ông, tuy rằng chỉ lộ ra sườn mặt nhưng bộ dáng mi mắt cong cong liền nhìn khá vừa mắt.
"Ông già à, tôi... không hoa mắt đấy chứ? Đây là A Chinh nhà chúng ta thật sao?"
"Hừ! Thằng nhãi ranh này diễm phúc không cạn đâu!"
"Ôi trời, cô bé này nhìn tuấn tú thật..." Bà cụ dùng ngón tay đã đầy nếp nhăn mơn trớn trên tấm ảnh.
"Vẻ mặt của thằng này nghiêm túc quá, còn phải để nhà gái người ta chủ động nữa chứ, quả thực mất hết mặt mũi của Lục gia chúng ta!"
"Nói bừa! A Chinh nhà chúng ta vừa cao vừa đẹp trai, khiến con gái thích có gì mà khó đâu!"
Ông cụ Lục chửi thầm: Sao bà không nói tính tình thằng nhãi ranh đó vừa thối vừa bướng bỉnh đi? Có cô gái nào có thể chịu nổi nó chứ?
Đáng tiếc cho con bé này, bị con bò già gặm mất!
"Tốt rồi... Tốt quá rồi... A Hà trên trời có linh thiêng chắc sẽ vui mừng lắm, còn có A Viễn nữa..."
Mặt ông cụ Lục biến sắc: "Đừng có nhắc thằng nghiệt tử đó với tôi!"
"Ông!"
Lục Giác Dân tức giận đến mức mặt cũng đỏ bừng, thở phì phò, bà cụ hoảng sợ vội vàng đi lấy thuốc, lấy nước, tận mắt nhìn ông nuốt xuống rồi, hơi thở vững vàng rồi mới yên tâm.
Xoay người, dùng mu bàn tay lau nước mắt: "Được rồi, tôi không nhắc tới nữa... không nhắc tới nữa... Ông đừng làm ảnh hưởng tới sức khỏe của mình..."
"Sau này không được nhắc tới nó nữa!"
"Được..."
Bà cụ Lục đau lòng như nhỏ máu, tốt xấu gì cũng là đứa con trai duy nhất của hai cụ! Tuy rằng nó đã làm sai, nhưng người cũng đã c.h.ế.t rồi, còn nhớ làm gì chứ?
Có điều, bà vĩnh viễn không dám nói lời này ra trước mặt Lục Giác Dân.
Tạo nghiệt mà!
Lại nói tới Đàm Hi, sau khi tắm rửa xong liền nằm ở trên giường g.i.ế.c thời gian, chờ nghỉ ngơi xong rồi mới bò dậy xem tin tức thị trường chứng khoán.
Đo lường tính toán một hồi, lại lật xem mấy báo cáo quý mà các công ty đưa ra thị trường.