Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 290
Cập nhật lúc: 2025-01-30 15:34:01
Lượt xem: 13
Cuối cùng, lực chú ý liền đặt ở "tân tam bản".
Mấy năm gần đây, các công ty nhỏ và vừa dựa vào kỹ thuật, thương mại điện tử, tri thức về quyền tài sản từ mềm yếu dần dần trưởng thành lên, hoàn cảnh lúc trước khá tốt, đáng tiếc cô đã bỏ lỡ mất bốn năm hứng khởi đầu tiên, lúc đó cô đang trốn trong núi sâu, đần độn sống qua ngày, hiện giờ muốn tiếp thu lại cũng phải dùng kha khá thời gian.
Kỳ thực, mấy ngày nay cô vẫn luôn có một ý tưởng, vừa hay nhân lúc trong ký túc không có ai, cô có thể thương lượng một chút với Sầm Uất Nhiên.
Không ngờ, đối phương lại gọi cho cô trước.
"Hi Hi, cảm ơn em về chuyện của Ân Hoán, mấy ngày nay vẫn luôn bận thanh toán tiền đánh bạc nên chưa có thời gian gọi cho em."
"Không có gì to tát đâu, có quan hệ thì dễ dàng hơn thôi, nhưng nếu không có quan hệ thì không phải chỉ cần tùy tiện đền chút tiền thuốc men là có thể giải quyết được. Nếu đối phương quyết tâm cắn c.h.ế.t không bỏ, vậy thì Ân Hoán chỉ có nước ngồi tù!"
"..."
"Có đôi khi, nắm tay đúng là có tác dụng, nhưng đối phó với kẻ địch cấp cao thì phải dùng tới đầu óc! Chị phải khuyên hắn nhiều vào, làm việc đừng có xúc động như thế nữa, có khi tự nhiên lại ném nhược điểm của mình vào tay đối phương ấy chứ."
"Ừ, chị hiểu rồi."
"Sau này còn xảy ra loại chuyện này thì cứ để hắn tự giải quyết đi. Hai người đàn bà còn không trị được thì hắn còn làm đại ca làm quái gì?"
Sầm Uất Nhiên bị dạy dỗ đến độ chỉ biết yên lặng gật đầu, sau đó quay sang lườm người nào đó một cái.
Đều tại anh cả đấy!
Ân Hoán bĩu môi, nói gì mà nói to thế, hắn ngồi bên cạnh không cần cố tình nghe cũng có thể nghe thấy.
"Em biết, hắn đang ở ngay bên cạnh chị, lời này là nói cho hắn nghe thôi! Đừng có giả ngu với em nhé!"
Sầm Uất Nhiên vui vẻ.
Mặt Ân Hoán thì sa sầm xuống.
"Hi Hi, em có thiên lý nhãn đấy à?"
"Còn cần dùng mắt sao? Tùy tiện cũng đoán ra."
Sầm Uất Nhiên cười đến gập bụng: "Tính anh ấy thế đấy!"
Đúng là không khó đoán thật.
"Đúng rồi, em muốn đầu tư vào tân tam bản, chị cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này em có quyền nói chuyện hơn chị." Tuy rằng cô có học về tài chính, cũng tiếp xúc với chứng khoán, nhưng về kinh nghiệm thực chiến thì tuyệt đối không bằng Đàm Hi.
Có đôi khi, Sầm Uất Nhiên cũng rất tò mò, tại sao một cô bé còn chưa đầy 20 tuổi lại có thể có ánh mắt độc địa như thế, còn có tự tin vượt quá người bình thường nữa?
Sau khi hai người kết bạn và tiếp xúc với nhau rồi, vấn đề này chẳng những không có lời giải đáp mà càng lúc càng thêm phức tạp.
Về sau nữa, cô cũng chẳng thèm tìm hiểu nguồn cơn nữa mà tiếp nhận sự thật này.
"Ý của em là, dùng lợi nhuận mấy ngày nay để đầu tư vào cái này?"
"Ừm."
"Liệu có... nguy hiểm quá mức không?"
"Nhưng nguy hiểm thường tỷ lệ thuận với lợi ích thu về mà."
"Em quyết định rồi sao?"
"Ừm. Trước tiên cứ chia chác hoa hồng cho các anh em theo thỏa thuận trước đây đi đã, tiền dư lại thì để một nửa làm vốn lưu động, một nửa giao cho em quăng vào thị trường chứng khoán."
"Chị sẽ nhanh chóng kết toán."
"Vâng."
"Hi Hi, chị..." Sầm Uất Nhiên muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Đại khái Đàm Hi cũng đoán được có liên quan tới mẹ con Tần Dung, quả nhiên...
"Chị muốn hỏi thăm một ít chuyện ở Sầm gia, còn cả... Tần Dung nữa."
Sầm Uất Nhiên nghĩ, nếu lần trước Đàm Hi đã nhắc nhở cô khi ra ngoài phải cẩn thận, bí mật thân thế của cô cũng nhờ đó mới biết được hơn một chút, nói vậy thì quan hệ của Đàm Hi và Sầm gia chắc chắn là không hề nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/290.html.]
Nếu không, sao có thể nghe được những cuộc nói chuyện bí mật như thế, sau đó còn báo cho cô nữa?
"Chị muốn biết về cái gì?"
"Sầm gia, Sầm Thị, còn cả bối cảnh của Tần Dung nữa."
Cô đã biết được ân oán tình thù giữa ba người năm xưa từ mẹ cô, nhưng có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô phải biết thì mới có phòng bị được.
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện ở bệnh viện xảy ra thêm một lần nào nữa.
Đàm Hi kể lại một lượt tình hình đại khái mà mình biết, bao gồm cả tổ chức nhân viên của Sầm gia, và hiện trạng phát triển ngày hôm nay của Sầm Thị.
Sầm Uất Nhiên nghe rất chăm chú, thi thoảng sẽ có câu hỏi, Đàm Hi cũng cố gắng giải đáp.
“Vậy còn bối cảnh của Tần Dung đó thì sao?”
“Tần gia không sánh được với Sầm gia, mấy năm nay vẫn luôn đi xuống, miễn cưỡng đứng vững được một chân trong ngành bất động sản, nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.” Đề tài câu chuyện lại được thay đổi: “Nhưng vẫn không thể xem thường được.”
Câu nói này của Đàm Hi có ý nhắc nhở Sầm Uất Nhiên.
Theo như cô thấy, Tần gia không đến mức đáng sợ, nhưng đối với thực lực của vợ chồng Ân Hoán hiện nay thì không thích hợp để so găng đối đầu trực diện với nhau.
Giống như cách nói bình thường là, lạc đà c.h.ế.t đói vẫn còn to hơn ngựa.
Đàm Hi có thể bảo vệ được Ân Hoán một hai lần nhưng khi quá nhiều lần thì cô cũng bất lực thôi.
“Ừm, chị biết rồi.” Sầm Uất Nhiên không ngốc, chỉ một chút là hiểu.
“Thái độ của Sầm… gia bên kia thế nào?” Đàm Hi vốn dĩ định nói Sầm Chấn Đông, nhưng suy nghĩ đến tâm trạng của Sầm Uất Nhiên, cô cảm thấy nên uyển chuyển một chút thì hơn.
“Tạm thời chưa có động tĩnh gì, ông ấy… vẫn chưa tỉnh lại.”
Sầm Uất Nhiên lại kể cho Đàm Hi nghe chuyện di chúc, còn hỏi cô nên làm thế nào.
Đàm Hi dở khóc dở cười: “Chị nghĩ thế nào thì cứ làm thế, không hối hận là được rồi.”
Lời này có chút qua loa, nhưng chuyện gia đình nhà người khác, một người ngoài như cô chỉ có thể pha trò mà thôi.
“Vậy nếu đổi lại là em, thì em sẽ làm thế nào?”
Đàm Hi đỡ trán, cô ấy đã thực sự coi trọng cô quá rồi.
Suy nghĩ một chút: “Nếu như em không thiếu tiền thì đương nhiên cũng sẽ không thèm chút di sản đó, nhưng đồ đã đưa đến tận cửa, sao có thể phung phí của trời được chứ?”
“Cho nên, nhận lấy luôn à?”
“Nhưng em không thiếu tiền, cho nên quyên góp quách đi cho xong, tạo nên danh tiếng.”
“Nếu thiếu tiền thì sao?”
“Thiếu tiền thì nhận lấy thôi, không thể không có khí phách, nhưng cũng không thể quá thủ cựu được.”
Sầm Uất Nhiên hiểu ra, hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi mới tắt máy.
Đàm Hi tiếp tục xem báo cáo tin tức liên quan đến “tân tam bản”, càng ngày càng cảm thấy những doanh nghiệp vừa và nhỏ bình thường này có tiềm lực vô cùng.
Lại nhớ đến BOSS lúc chiều còn chưa đánh xong, cô đăng nhập tài khoản, lại bắt đầu c.h.é.m chém g.i.ế.c giết, cho đến khi mỏi mắt, cô mới tắt máy tính.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười hai giờ.
Trước đây, giờ này cô đã sớm đi gặp Chu Công rồi, đều trách tên Tần biến thái, không chỉ làm hỏng tâm trạng của cô mà còn làm rối loạn thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô nữa.
Tắt đèn, trèo lên giường, đi ngủ.
Lật qua lật lại, rõ ràng là rất mệt, nhưng lại không ngủ được, trong lòng cứ thao thức mãi…
Hình như cô đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
A!
Cả ngày nay cô không nhận được điện thoại của Chày Gỗ ngốc kia!
Mở Wechat, không có nhật ký tin nhắn.
Suy nghĩ một lát, cô ấn nút gọi cho anh.