Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 294
Cập nhật lúc: 2025-01-30 15:35:19
Lượt xem: 15
Chu Dịch cười lạnh, đôi mắt nhuốm vẻ không đứng đắn: “Bây giờ không giả bộ tiếp được nữa à?”
“Câm mồm!” Đàm Hi, Tống Bạch đồng thanh quát.
“…”
“Buông tay ra.”
“Em đi đâu?”
“Nhà vệ sinh.”
“… Ồ.” Tống Bạch thở phào một hơi thật dài.
Đàm Hi nhướng mày, nhìn tay anh ta.
Đồng chí Tiểu Bạch thu móng vuốt lại, nhìn vào chiếc túi xách để trên ghế số pha, thả người ra.
Đàm Hi đi thẳng ra ngoài cửa.
Đến khúc quanh, thấp thoáng truyền đến âm thanh: “Nhà vệ sinh ở đâu? Bên này sao? Vâng, cảm ơn cô…”
Mọi người đứng trong phòng riêng nhìn nhau.
Tống Bạch hoàn hồn lại trước: “Vẻ mặt các cậu là sao hả?”
“Anh Ba, có phải anh bị người ta lừa tiền lừa sắc không hả? Em bảo cậu em lập án điều tra!”
“Cút cmn đi!”
“Ài, em quan tâm đến anh, anh còn nạt em à?”
“Cậu nạt tôi thì có ấy!” Tống Bạch ngồi lên sô pha, hai chân vắt lên, rồi tiện thế gác lên bàn trà.
Dương Tự nuốt nước bọt, nhìn Tưởng Hoa: “Anh nói xem, có phải là anh Ba bị đả kích quá mạnh rồi không, ở chỗ này này.” Hắn chỉ vào đầu: “Có vấn đề mất rồi?”
“Rất có khả năng!”
Chu Dịch cho hai tay vào túi quần, ngồi xuống cạnh Tống Bạch.
“Này người anh em, chân trời góc bể có nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ, sao cứ phải đơn phương yêu mến một cây hoa?” Nói xong, còn vỗ vai anh ta an ủi.
Tống Bạch: “…”
“Đúng đấy! Anh Ba, đừng có nghĩ không thông như vậy!”
Tưởng Hoa gật đầu: “Có cần tôi cho cô ta một bài học không?”
“Chuyện đó… có phải các cậu nhầm rồi không?”
Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Chẳng lẽ là bị kích động quá nên ngu người luôn rồi?
“Thực ra, tôi không có ý đó với Hi Hi.” Tống Bạch lúng ta lúng túng, anh ta cũng vừa mới suy nghĩ cẩn thận.
Thích sao?
Có.
Những người con gái đặc biệt luôn có thể thu hút được con mắt của người khác, huống hồ, Đàm Hi lại không phải là người đặc biệt bình thường, mà là cực kỳ đặc biệt!
Tống Bạch đã sống hai mươi mấy năm, gia đình giàu có tiếng tăm, thư hương khuê tú, anh ta đã gặp không ít phụ nữ đẹp, xinh đẹp duyên dáng, thanh tú tươi đẹp, tinh tế sắc sảo, có thể nói là vô số.
Nhưng cũng chỉ có một mình Đàm Hi khiến anh ta phí tổn toàn bộ tâm tư, hạ thấp mình như thế.
Tò mò ư?
Chắc chắn.
Người phụ nữ mê hoặc như vậy, sao có thể chống lại được sự mê hoặc ấy đây?
Tống Bạch thừa nhận, anh ta đã từng động lòng với cô, thậm chí muốn vì cô từ bỏ cả cánh rừng rộng lớn, cho cô lời hứa “cả đời này chỉ có em“.
Nhưng trong tiềm thức, anh ta biết Đàm Hi không thèm.
Đã từng chán nản, cũng đã từng ảo não, thậm chí còn căm hận bất bình.
Từ khi sinh ra đến giờ, anh ta đã là thiên chi kiều tử, ngoại hình, thân thế, bối cảnh, tất cả những thứ phụ nữ ao ước thèm muốn anh đều có, chỉ nhiều chứ không ít.
Dựa vào cái gì mà Đàm Hi lại coi thường không để tâm đến?
Dựa vào cái gì mà cô có thể thờ ơ không chút cảm động?
Nhưng chính vừa rồi, anh ta đột nhiên hiểu ra.
Nếu đã có một số người đã định trước không thuộc về mình, chi bằng cứ đứng nhìn từ xa, lặng lẽ bảo vệ.
“Ba?”
“Hử?” Tống Bạch hoàn hồn lại, gương mặt vô cùng ngứa đòn của Chu Dịch đập vào mắt.
“Mẹ kiếp! Con đàn bà đó thật là quá đáng!”
Tống Bạch bất đắc dĩ, đang định mở miệng giải thích, nhưng đã nghe hắn nói tiếp: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy lại thể diện cho cậu!”
Đàn ông đàn ang, ai lại để cho một con nhóc vắt mũi chưa sạch lừa gạt được?
Mất mặt!
“Lấy lại thế nào?” Dương Tự tiếp lời.
“Đương nhiên là solo rồi!” Chu Dịch cuộn tay lại thành nắm đấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/294.html.]
“Như thế… bắt nạt phụ nữ không hay lắm thì phải?” Dương Tự là một quý ông lịch thiệp.
“Nghĩ gì thế! Ý tôi là đua xe!”
Vừa dứt lời, Đàm Hi đã quay lại, hai tay vung vẩy cho b.ắ.n hết nước đi, cầm lấy túi xách.
Chu Dịch đứng gần cô nhất bị nước b.ắ.n tung tóe, bỗng chốc đen mặt.
Tống Bạch đứng dậy: “Em định đi à?”
“Ở đây hình như không hoan nghênh tôi cho lắm.” Đàm Hi nhún vai, dáng vẻ ung dung.
Nhất thời khiến Chu Dịch kích động đỏ mắt lên, người phụ nữ này sao lại không hề có ý hối cải vậy?
“Đứng lại! Đã ai cho cô đi chưa?”
Mọi người đều ngẩn người, bao gồm cả Tống Bạch.
Đàm Hi cười nhạo: “Chân mọc trên người tôi, đi hay ở còn phải đợi mấy người đồng ý nữa à?”
Còn coi mình là cọng hành thật sao?
“He, cô ngông cuồng như thế này, chồng cô có biết không?”
Đàm Hi đứng dậy, lấy ly rượu hất thẳng vào gương mặt tuấn tú kia: “Anh nhiều chuyện như vậy, mẹ anh có biết không?”
Cô gái lắc lư ly rượu, mặt mày cong cong.
Phụt!
Dương Tự không nén được.
Tưởng Hoa cũng hết sức cố gắng nín cười.
Tống Bạch đỡ trán, hắn đã từng được lĩnh giáo bà cô này phát điên lên thế nào, hất rượu vẫn còn coi là nhẹ đấy.
Chu Dịch cũng ngẩn người, chất lỏng màu đỏ chảy theo má xuống dưới.
“Cô… cô dám hất rượu vào tôi sao?”
“Tôi hất anh đấy! Mặt mày nhăn nhó, tính tình kỳ quái, cười thì xấu vô đối, tôi xin anh làm ơn nói tiếng người đi, OK? Còn nữa, cảm phiền anh vận động cái bộ não vốn ít nếp nhăn của anh một chút đi có được không, đừng có nhảy ra đây giả bộ thần thánh! Anh không biết không có nghĩa là tôi cố ý để anh không biết; anh tưởng mình biết được, nhưng cuối cùng anh chẳng biết được cái quái gì hết.”
Chu Dịch bị mắng đến choáng váng: “Đồ đàn bà thối tha!”
Đàm Hi liền ném cái ly trong tay vào mặt hắn: “Đồ não tàn!”
Lắc mình tránh né, lửa giận một khi đã bùng lên không thể kìm lại được.
Nếu nói lúc trước vẫn là đùa giỡn, thì bây giờ phải ra tay thật rồi.
“Cô có dám đấu với tôi một ván không?”
“Đấu cái gì?”
“Đua xe.”
Người con gái cười tươi như hoa, ung dung lên tiếng đồng ý.
“Nếu như cô thua phải để tôi bạt tai hai cái.”
Người con gái cười tươi như hoa, ung dung lên tiếng đồng ý.
“Nếu như cô thua phải để tôi bạt tai hai cái.”
Đàm Hi nhún vai, một giây sau, ý cười đã quay lại trên gương mặt: “Nếu anh thua thì sao?”
“Tùy cô đưa ra điều kiện!” Chu Dịch hừ lạnh, hắn mà thua được sao?
Nực cười!
“Thoải mái đưa ra điều kiện sao?” Đàm Hi đắn đo một lát: “Được, vậy chơi với anh một ván.”
Đàm Hi được bồi bàn đưa đi thay quần áo.
Chu Dịch tự mang theo trang bị, cho người vào xe hắn lấy rồi mang đến phòng riêng.
Khi xuống trường đua, Tống Bạch liếc nhìn hắn hàm ý sâu xa.
“Ba, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu dạy dỗ con đàn bà kia!”
“Chỉ mong là thế.”
“Sao cậu lại cúi đầu ủ rũ thế kia?”
Một lần nữa liếc nhìn hắn, đáng tiếc, Chu Dịch không hiểu được thâm ý sâu xa trong đó, vậy thì – tự cầu nguyện cho mình đi vậy.
Trường đua xe rộng lớn.
Chu Dịch ôm mũ bảo hiểm, nghiêng người dựa vào xe, quần áo đua xe màu xanh lam bạc, đứng thẳng tắp dưới ánh sáng mặt trời, uy phong lẫm liệt.
Trước đó, hắn đã kiểm tra toàn diện lại một lần tính năng của chiếc xe, đảm bảo chắc chắn các chỉ tiêu đều không có vấn đề gì.
“Hoa Tử, cậu đặt thay tôi hai mươi vạn.”
“Cược ai thắng?”
Chu Dịch tức đến nghiến răng kèn kẹt: “Cậu nói xem ai thắng?”
“Chỉ biết dát vàng lên mặt mình.”
“Tôi đang tạo uy! Tạo uy thế đấy, nghe chưa!”
“Anh Dịch, dù sao… dù sao cô ta cũng là con gái, anh phải nương tay đấy nhé.” Ấn tượng của Dương Tự đối với Đàm Hi không tồi, ừm, nên nói là, ấn tượng của hắn đối với cái đẹp đều không tồi.