Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 296
Cập nhật lúc: 2025-02-02 17:18:06
Lượt xem: 15
Cố ý giảm tốc độ xe lại, là để được sờ mó nhiều thêm một chút.
Nhưng Chu Dịch đạp chân ga giống như phát tiết, chỉ hận không thể bay đến, cho nên hai người đã cách nhau một khoảng nhất định.
Cũng chính khoảng cách này đã khiến Đàm Hi có đủ thời gian để phản ứng lại.
Cấp tốc quay đầu lại, lượn trái lượn phải hai vòng rồi đ.â.m vào hàng rào bảo hộ, nhưng cô không quan tâm được đến nhiều thứ như vậy, đ.â.m nhau với Chu Dịch, không c.h.ế.t cũng què.
Cô chạy, hắn đuổi theo, Chu Dịch cầm vô lăng, hai mắt đỏ ngầu lên.
“Đệch! Thằng điên!” Đàm Hi không ngờ Chu Dịch lại không chịu thua!
Sớm biết thế này chi bằng thua hắn cho rồi, hai cái bạt tai so với tính mạng có là gì?
Đột nhiên, một tiếng nổ cực lớn vang lên, mơ hồ có ánh lửa lóe lên, Đàm Hi nhìn liếc qua gương chiếu hậu, Chu Dịch giống như phát điên, tông đổ hàng rào bảo vệ, muốn cưỡng ép xuyên qua đó.
Đáng tiếc, khi xe của hắn quay đầu mạnh và đột ngột đã xảy ra chút vấn đề, lại giẫm chân ga tăng tốc suốt đường đi, sao có thể dễ dàng chịu đựng được nữa?
Đầu xe bốc khói trắng.
Tình tình đã bắt đầu trở nên nguy hiểm, phải biết rằng, mỗi chiếc xe đua để được đủ điều kiện tham gia đua phải được lắp ráp hoàn mĩ, kiểm tra tu sửa toàn diện, nay lại trở nên chỉ còn hơi tàn như con ch.ó c.h.ế.t thì chắc chắn đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Không ngờ Chu Dịch đã đỏ ngầu cả mắt, vẫn bám riết không chịu buông cô ra, còn cưỡng chế khởi động, đạp chân ga kêu ầm ĩ lên.
Đàm Hi thăm hỏi một lượt mười tám đời tổ tông nhà Chu Dịch, nhưng lại phân vân giữa đi và ở.
Nếu chẳng may rò xăng, bị nổ xe…
Nếu Đàm Hi đủ lý trí thì nên lái xe rời đi, nực cười, cô lại vội vàng đi cứu một kẻ điên muốn đụng c.h.ế.t cô sao?
Cô có phải là thánh mẫu Maria đâu…
Huống hồ, chưa chắc đã rò xăng, cho dù có rò xăng, cũng chưa chắc đã xảy ra cháy nổ.
Cô còn nhào vào đó, có khi còn bị tên điên đó cắn lại một cái, tổn thất biết bao.
Suy nghĩ một hồi, nên bỏ đi thì hơn.
Khi Chu Dịch tông đầu xe vào hàng rào lan can, khóe mắt vị trí gần huyệt thái dương đập lên cửa kính xe, choáng váng đến không kịp đề phòng.
Vốn dĩ còn muốn đạp chân ga đuổi theo, nhưng cũng đành phải thôi.
Đột nhiên, mùi xăng xe truyền đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giơ tay đẩy cửa, không mở được, muốn dịch chuyển sang bên kia, mới phát hiện cửa xe đã bị hàng rào bảo vệ kẹt cứng.
Chu Dịch hít thở sâu, bình tĩnh lại, ấn nút cầu cứu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhân viên cứu hộ trực sẵn xung quanh trường đua sẽ chạy đến đây trong vòng ba phút sau khi nút cứu hộ được ấn.
Nhưng đã năm phút trôi qua, mùi xăng xe càng lúc càng đậm, nhưng vẫn không thấy một bóng người nào.
“Đệch! Rốt cuộc các người có làm được không đấy?” Tống Bạch kéo vạt áo vest phẫn nộ gầm gào, phổi như sắp nổ tung, cũng không biết tình hình bên kia thế nào.
Người đàn ông lau mồ hôi, nhệch ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Cậu Ba, bọn họ đang dọn sạch chướng ngại vật trên đường…”
“Đã tám phút trôi qua rồi, anh nói con mẹ nó đi, còn phải dọn bao lâu nữa?”
“Đại, đại khái… ba phút nữa.” Giám đốc sắp khóc đến nơi, tiểu tổ tông kia đụng trúng hàng rào bảo vệ đã khiến toàn bộ đường đều bị chặn lại, lại còn là đường đơn cong nhỏ chật hẹp, vốn dĩ công việc chỉ cần mất mấy phút, nhưng lại dây dưa đến mười mấy phút chưa xong, nhưng những lời này ông ta không dám nói ra.
Chỉ có thể cúi đầu khom lưng, cẩn thận hầu hạ, chỉ e cậu ấm này khó chịu một cái là quơ tay dẹp luôn cả câu lạc bộ này đi.
Đến lúc đó mới gọi là xui xẻo!
…
Lại nói đến Chu Dịch bên kia, thời gian chờ đợi càng lúc càng dài, vốn dĩ hắn còn trấn tĩnh, giờ đây cũng đã bắt đầu hoang mang.
Khi bò xuống tìm búa an toàn, một luồng khí nóng từ đằng sau người truyền tới.
Đuôi xe phơi nắng đã vọt lên ngọn lửa, Chu Dịch kinh hãi, bản năng muốn sống sót khiến hắn bắt đầu dùng nắm đ.ấ.m ra sức đập vào cửa sổ.
Từng chút từng chút một, cho đến khi bàn tay đã m.á.u thịt lẫn lộn nhưng cũng chỉ có thể đập nứt nó, tạo nên hình mạng nhện chứ không thể đập vỡ được.
Ầm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/296.html.]
Lửa dần lớn hơn, Chu Dịch cắn răng, bắt đầu dùng vai đập vào cửa xe.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, thép cường lực mà để anh đập được mới gọi là siêu phàm đấy.” Đàm Hi đứng bên ngoài xe, mặc bộ trang phục đua xe màu đỏ bạc, tóc đuôi ngựa lay động trong gió, xinh đẹp mà khí khái.
Cô nhìn thấy có ánh lửa từ xa nên mới quay lại.
Chu Dịch cũng không để ý đến ân oán giữa hai người nữa, lúc này dường như đã tìm được ngọn cỏ cứu mạng, không khác gì điểm sáng duy nhất trong bóng tối.
“Cứu tôi!”
Đàm Hi nhíu mày, lại đi vòng qua bên kia kiểm tra: “Anh lùi lại phía sau đi.”
Chu Dịch ngoan ngoãn nghe lời, lùi về vị trí ghế lái phụ.
Sau đó hắn đã thấy cô lấy ra một chiếc giày cao gót, bắt đầu dùng gót giầy đập mạnh vào kính cửa, gắng sức đập vào vị trí trung tâm mạng nhện mà hắn đã đập nứt ra khi nãy.
Khóe miệng Chu Dịch co quắp.
Đập được kha khá, Đàm Hi mang giày vào chân, giơ chân lên đạp một cái, bạch!
Kính nứt vỡ từ phía giữa ra, cô lại dùng mũ bảo hiểm đập khắp bốn xung quanh để đẩy thủy tinh vụn xuống: “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Lăn ra đây nhanh lên!”
Mười lăm phút sau.
Khi đội cứu hộ cuối cùng cũng dọn sạch xong đường, hỏa tốc đi tới, thứ đập vào mắt họ chỉ là một chếc xe đang bốc cháy, cũng may, còn chưa nổ tung.
“Là xe của anh Dịch!” Dương Tự phản ứng lại, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi.
“Mau đến cứu người!”
Một đàm người ùa lên, người dập lửa, người cạy cửa xe.
“Này… tôi ở đây.”
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, thấy một bóng người màu lam bạc đứng trong một góc rẽ phía trước, trong tay cầm một chiếc giày cao gót.
Bởi vì đó là vùng điểm mù, cho nên mới đầu mọi người không chú ý đến.
Tưởng Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, trái tim Tống Bạch cũng dần đập bình thường trở lại.
Chỉ có Dương Tự chú ý đến điểm tương đối độc đáo: “Anh, anh đang cầm cái gì trong tay thế?”
Chu Dịch ồ lên một tiếng, gãi đầu: “À này… mấy người có biết chỗ nào sửa giày cao gót không?”
Tống Bạch + Tưởng Hoa: “…”
Dương Tự trợn mắt há mồm.
“Chu Dịch, anh đã sửa xong chưa hả?”
“Ồ, sắp rồi.”
Thế giới này bị làm sao vậy?
Cho đến khi trở về phòng riêng, mấy người Tống Bạch vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Đàm Hi gọi nhân viên phục vụ đưa cô đi thay đồ.
Chu Dịch cũng muốn đi, nhưng bị ba người kia ngăn lại.
“Cậu và cô ấy… sao vậy?”
“Dịch Tử, có chuyện gì mà tụi này lại không biết không?”
“Có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?”
Chu Dịch bị ấn ngồi lại xuống ghế sô pha: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự tất nghiêm trị.”
“Ừ thì…” Hắn sờ mũi: “Dù sao thì các cậu bớt nhằm vào cô ấy đi!”
Đôi mắt Tưởng Hoa lộ vẻ trêu tức: “Bị mê hoặc rồi hả?”
“Cút! Đó là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Tống Bạch nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Dịch kể lại một lượt mọi chuyện, Dương Tự chẹp chẹp miệng: “Không ngờ trông có vẻ văn nhã nhu thuận, hóa ra mà một cô gái dã man!”