Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 300

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-02 17:26:29
Lượt xem: 17

Nỗi sợ hãi nhanh chóng siết chặt lấy trái tim khiến cô không thở nổi.

“Đừng phí sức nữa, em không mở ra được đâu. Người đã đến tận đây rồi, còn giả bộ cái gì chứ?”

Hàn Sóc hít sâu, ổn định lại thân hình: “Tôi không ra đĩa hát nữa.”

“Đĩa hát?” Lão mập kỳ quái cười rộ lên: “Muốn chơi trò đóng vai à?”

“Ông không biết sao?”

“Biết cái gì? Dù sao thì hôm nay em cũng là của tôi rồi!”

Lòng Hàn Sóc đã nguội lạnh đi: “Ông… ông không phải là ông chủ công ty đĩa hát sao?”

Không còn hoảng loạn như trước đó, có lẽ trong lòng cô đã có đáp án rồi, chỉ là đang tự cầu xin chứng cứ mà thôi.

“Chị Tranh nói với cô em như vậy à? He, con mụ đó lắm trò thật đấy, được, vậy thì chúng ta chơi trò đóng vai!”

Nói xong, lại nhào thẳng đến, Hàn Sóc tránh né về phía sau, nhưng vẫn chậm hơn một bước, bị đôi tay béo mập kia kéo lấy váy ấn xuống, cô liều mạng giãy dụa.

Hàn Sóc dùng chân đạp lên mặt hắn, lại cố gắng bấu bàn tay hắn, người đàn ông kêu gào lên một tiếng, động tác cũng càng lúc càng mạnh hơn.

Ỷ vào sức mạnh, hắn lôi Hàn Sóc đến trước mặt, nhếch môi, để lộ ra hàm răng vàng khè dính đầy vết thuốc lá, giơ tay lên tát một bạt tai!

Bộp!

Hàn Sóc lệch mặt đi, lỗ tai ong ong lên, hai mắt cũng thoáng chốc trở nên mờ mịt.

“Chạy à! Tao cho mày chạy à! Con điếm thối tha.”

Lại giơ tay lên, lại một bạt tai nữa.

“Con mẹ mày, giả bộ tiếp đi! Đã đi bán còn không biết tự giác, đồ đê tiện!”

“Cút ra! Đồ con lợn c.h.ế.t tiệt! Mẹ kiếp!” Hàn Sóc phản ứng lại, không chỉ chửi ầm lên, mà còn tay đ.ấ.m chân đá, thậm chí còn cắn thẳng vào vành tai đầy đặn của hắn, chỉ hận không thể cắn đứt tai hắn ra.

“A!” Người đàn ông kêu lên thảm thiết, Hàn Sóc giơ chân lên đạp vào đũng quần hắn, nhưng đã bị người đàn ông bóp chặt lấy chân, tà váy chợt nhấc cao lên, để lộ ra quần lót màu đen bên trong.

Ánh mắt nổi điên, giơ tay ra với lên chiếc ly rượu đặt trên bàn, đập vào mặt người đàn ông.

Con heo mập quay đầu tránh né, Hàn Sóc nhân cơ hội có chỗ trống đập vỡ một cái cốc, nhặt mảnh vỡ lớn nhất lên, nhắm chuẩn đầu nhọn vào người đàn ông.

“Có tin tao đ.â.m c.h.ế.t mày luôn không?”

Hàn Sóc không phải chưa từng đi lang thang, quãng thời gian đi học ở Hồng Kông, cô còn tranh giành địa bàn với đám lưu manh đầu đường xó chợ ở cổng trường nữa cơ mà!

Luận về độc ác, thực ra cô cũng không hề kém.

Gã đàn ông béo mập không ngờ lần này lại đụng phải một kẻ cứng đầu đến thế, con đàn bà này có vẻ mặt rất hung dữ, nhìn thì biết là đã từng lăn lộn rồi!

Mụ già Lâm Tranh kia lại dám lôi thứ hàng này ra đùa bỡn lão ta sao? Có khác nào đưa hắn vào chỗ c.h.ế.t không?

“Này cô em, tao không động vào mày, mày đặt cái kia xuống trước đi, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Hàn Sóc hoảng hốt vẫy: “Mở cửa ra.”

“Tao cũng hết cách, chìa khóa ở trong tay Lâm Tranh.”

“Mày có mở con mẹ nó cửa ra không?!”

“Đừng… để tao gọi điện thoại cho bà ta.” Người đàn ông nhìn lên ghế sô pha, quần áo hắn chất một đống ở đó, điện thoại cũng ở đó.

“Mày nghĩ tao ngu à?” Nếu cô đưa điện thoại cho hắn thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết!

Người đàn ông lùi về phía sau nửa bước, giơ hai tay ra, định ổn định lại Hàn Sóc rồi tìm cơ hội xử lý.

“Mày thấy đấy, tao chỉ cần sắc thôi, chính mụ già Lâm Tranh kia thấy tiền là sáng mắt lên lừa mày đến đây, tao không biết gì hết…”

“Bớt nói nhảm đi, đứng sát vào tường!”

Hắn còn muốn nói gì đó, Hàn Sóc đ.â.m mảnh thủy t.i.n.h d.ị.c.h về phía trước: “Làm đi.”

Người đàn ông nheo mắt lại, lưng dựa sát vào tường.

“Ôm đầu. Xoay người lại, hét như tao nói. Sai một chữ tao chọc mày một cái! Không tin thì cứ chờ xem!”

Gương mặt béo mập dữ tợn rung động, mồ hôi lạnh đã chảy ướt lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/300.html.]

“Mở cửa ra cho ông!”

Người đàn ông lặp lại.

“Nói to lên.”

“Mở cửa ra cho ông.”

“Mày run run run, run cái cục shit ấy!”

Hắn sắp khóc rồi.

Hàn Sóc lại dạy hắn thêm vài câu, bên ngoài vẫn chưa phản ứng lại.

“Ở đây cách âm rất tốt, bên ngoài hoàn toàn không thể nghe thấy được!”

Hàn Sóc run lên trong lòng, đột nhiên nổi lên tâm trạng bi thương chán nản.

Nhưng chỉ hơi hoang mang đôi chút đã khiến gã đàn ông nhìn ra được chỗ hở, mạnh mẽ nhào tới…

Hàn Sóc bị trói ngược tay lại, mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống đất, người đàn ông giơ chân đá.

“Con đĩ!” Người đàn ông cong người đá, thân hình Hàn Sóc cúi gập về phía trước, bị gã kia bóp chặt cổ, đè rạp xuống sàn.

“He he… xem mày chạy đi đâu!” Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt độc ác.

Hàn Sóc giãy dụa, phồng mang trợn má, bởi vì dùng sức quá mạnh nên hai gò má đỏ bừng lên.

Đôi chân bị ép đổi sang dùng tay nắm lấy, gã đàn ông đã bị đánh hai cái nên nhất thời thẹn quá hóa giận, vơ lấy chai rượu vang trên bàn định đập vào mặt cô.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, bên ngoài lại có người phá cửa xông vào.

Thân hình mảnh khảnh bọc áo choàng nhào tới, gã đàn ông mập chỉ cảm thấy lòng bàn tay vừa trượt một cái, chai rượu vang đã không còn ở trong tay nữa.

Mà rơi thẳng xuống đầu hắn, m.á.u đỏ nóng bỏng như rượu vang chảy xuống gò má, thuận theo đó chảy xuống dưới.

Gã đàn ông giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, giống như còn chưa kịp hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đàm Hi cầm chai rượu đập mạnh một lần nữa, hai mắt gã đàn ông lồi ra, sợ hãi tột độ.

Hàn Sóc nhìn không chớp mắt, ánh mắt gần như là sùng bái.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì? Chạy mau!”

Chân phản ứng nhanh hơn não, đến khi hoàn hồn lại, hai người đã chạy ra ngoài phố lớn, để lại quán bar ở phía sau lưng.

Hai tay chống xuống đầu gối, hai người thở hổn hển như trâu.

“Nguy rồi! Cây guitar của tớ!” Hàn Sóc chuẩn bị quay đầu chạy lại.

Đàm Hi giơ tay ra kéo người lại: “Còn muốn bị cưỡng bức lần thứ hai sao?”

“Cây guitar vẫn còn ở trong phòng hóa trang…” Hàn Sóc lúng ta lúng túng trả lời, biểu cảm trên gương mặt có thể nói là “đau đớn“.

Đó là cây guitar cô đã dùng ba tháng tiền sinh hoạt để mua, nói mất là mất luôn, tim như đang rỉ máu…

“Đồ quan trọng hay là mạng quan trọng?” Đàm Hi trợn mắt lườm cô: “Nhưng mà, cậu muốn lấy lại thì cũng không phải là không có cách.”

Mắt Hàn Sóc sáng bừng lên.

“Nếu không có đàn guitar thì tớ sẽ phát điên mất, thật đấy! Làm ơn đấy, xin cậu…”

“Cậu có thẻ điện thoại không?”

Hàn Sóc rùng mình một cái, bị gió đêm thổi run.

Ngoài chiếc váy vân báo bó sát trên người, cô không mặc gì nữa. Túi tiền, điện thoại và những thứ khác đều ở cùng một chỗ với cây đàn guitar kia.

Lắc đầu, buông tay.

Đàm Hi đi đến tiệm t.h.u.ố.c lá bên đường mua một cái thẻ điện thoại năm đồng, sự kết hợp của mũ lưỡi trai và kính đen khiến ông chủ không khỏi chú ý.

“Cậu muốn làm gì?”Hàn Sóc đi theo cô đến bốt điện thoại công cộng bên kia đường thì dừng lại.

Đàm Hi cầm ống nghe, cô muốn gọi điện thoại, đó chẳng phải là chuyện vô cùng rõ ràng hay sao?

Hàn Sóc: “…”

“Tôi muốn báo cảnh sát, ở số 167 đường đông Nhân Dân có một quán bar đèn đỏ, kinh doanh hoạt động mua bán mại dâm…”

Loading...