Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 302
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:31:47
Lượt xem: 14
Hàn Sóc dừng lại, đầu mày nhíu chặt lại: “Tớ vẫn chưa nghiện.”
“Có hay hút không?”
Cô gật đầu: “Trước đây tớ không thế này, sau khi đến Tân Thị hình như nghiện nặng hơn rồi.”
“Mỗi ngày bao nhiêu?”
“Hai bao.”
Đàm Hi ngạc nhiên, một người đàn ông trưởng thành mỗi ngày cũng chỉ một bao thuốc, cô ấy lại hút gấp đôi?!
Chẳng trách lần nào đi ngang qua người Hàn Sóc đều thấy mùi t.h.u.ố.c lá vô cùng nồng nặc, đến mức ngửi thấy là buồn nôn.
Trong lòng xuất hiện một ý nghĩ, Đàm Hi do dự không biết có nên nói ra hay không.
“Vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Tớ chỉ là không hợp thủy thổ, qua mấy ngày nữa là ổn thôi.”
Rốt cuộc vẫn không thể nói ra được, có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhớ lại cái mùi cô ngửi được khi nấp sau phòng hóa trang, ánh mắt Đàm Hi lóe sáng: “Cậu nói, Lâm Tranh thường xuyên tặng thuốc cho cậu hả?”
“Ừ. Song Hỉ Quảng Đông, ba tớ thích hút loại đó. Nhưng thuốc này không xuất sang tỉnh khác, ở phía bắc rất khó mua được.”
“Chị ta tặng thuốc cậu mấy lần rồi?”
“Bốn năm lần. Trước đây tớ từng lén hút trộm của ba tớ một điếu, thấy vị hắc lắm, nhưng bây giờ thấy cũng ổn.”
“Chị ta có lấy tiền của cậu không?”
“Lúc đầu không thu, sau này tớ muốn hút thì phải dùng tiền để mua.”
“Giá cả thế nào?”
“Một bao ba trăm.”
Trong lòng Đàm Hi thấp thỏm, trên mặt cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Theo như tớ biết, t.h.u.ố.c lá trên thị trường chỉ bán có mười đồng thôi.”
“Tớ biết.” Hàn Sóc bóp bao t.h.u.ố.c lá trên tay: “Chị ta nói thuốc này là hàng chuyển lậu, chi phí không thấp, cho nên mới bán giá cao. Có không ít người đến chỗ chị ta mua, tớ còn nhìn thấy có người mua một hộp bảy trăm nữa.”
Đàm Hi thực sự rất muốn giơ tay ra, lắc cho cô em này tỉnh táo lại!
Rõ ràng là một cái bẫy, thế nào cô ta lại tự mình chui đầu vào?
Phải lơ ngơ đến mức nào mới ngu xuẩn được đến nhường này chứ?
“Cậu… cậu không sao chứ?” Thấy Đàm Hi vừa phẫn nộ lại vừa băn khoăn, Hàn Sóc mở lời, giơ tay ra lắc lư trước mặt cô.
“Có lẽ là chuyện tớ sắp nói ra sau đây không tốt như vậy, cậu phải có sự chuẩn bị về tâm lý.”
Hàn Sóc cho tay vào túi quần theo thói quen, cho tay một nửa mới phát hiện ra mình đang mặc một chiếc váy hở bạo và dùng áo choàng làm khăn quây.
Sắc mặt hơi khó xử.
“Ừm… cậu nói đi.”
“Tớ nghi ngờ, trong thuốc Lâm Tranh đưa cho cậu hút có ma túy.”
“Ma túy?” Thoáng chốc ngẩn người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, cúi đầu, cười trầm ngâm, đôi mắt lộ vẻ tự giễu: “Mụ ta đã hao tổn tâm sức dùng thứ này để trói buộc tớ lại.”
Thực ra, trí thông minh của Hàn Sóc cũng không đến mức đáng nghi ngại như Đàm Hi tưởng tượng, sau đó, cô ấy cũng bắt đầu phát hiện ra có điều gì đó không ổn, muốn dựa vào nghị lực của mình để cai nghiện.
Nhưng hiệu quả không rõ rệt.
Tối nay, cô vẫn không thể nhịn lại được, đón lấy bao thuốc Lâm Tranh đưa cho, rõ ràng cô đã biết…
“Cậu định làm thế nào?” Hàn Sóc bình tĩnh đến mức vượt qua dự liệu của Đàm Hi.
“Thì nhịn thôi! Ở mấy cửa hàng đen ở Hồng Kông rất hay thấy ma túy, tớ có thể cai được lần thứ nhất, thì cũng có thể cai được lần thứ hai.” Gió nhẹ mây bay.
Đàm Hi hơi kinh ngạc: “Cậu…”
“Chạy đi, còn hai mươi phút nữa là đến giờ đóng cửa kí túc xá rồi.”
“…”
Khi hai người chạy về đến cổng kí túc xá, mồ hôi chảy như mưa, thở hổn hển như trâu.
Bởi vì là ngày cuối tuần cuối cùng, An An và Nhiễm Dao đều đã quay lại trường học.
Thấy dáng vẻ nhếch nhác của hai người, đặc biệt là bộ váy vân báo của Hàn Sóc, họ đều sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau cũng chưa phản ứng lại.
“Các cậu đi đâu về vậy?” Tiểu công trúa trợn to mắt, đôi mắt lộ rõ sự hiếu kỳ.
An An đưa cho mỗi người một chai nước khoáng: “Uống nước đi đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/302.html.]
Đàm Hi cũng không khách khí đón lấy.
Hàn Sóc có chút do dự, tình cảm giữa cô và Đàm Hi tối nay mới hun đúc được nên, nhưng quan hệ với hai cô gái cùng phòng kí túc xá này đều không tốt lắm.
Sao có thể tùy tiện lấy đồ từ người khác đây?
An An nhoẻn miệng cười, thẳng thắn nhét chai nước vào trong tay cô, mỹ nhân như ngọc, Hàn Sóc lại không đành lòng từ chối.
Hai người ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát, đến khi hít thở bình thường lại, họ kể lại chi tiết chuyện vừa xảy ra tối nay.
Hàn Sóc mở đầu, thể hiện ra một mặt hoạt bát xưa nay chưa từng có, miêu tả Đàm Hi thành thần minh giáng lâm, cứu cô trong lúc nguy nan.
Tiểu công trúa nghe đến ngẩn người, đôi mắt lộ vẻ sùng bái: “Hi Hi, cậu ngầu quá đi!” Dựng ngón tay cái lên.
An An gật đầu phụ họa.
Đàm Hi im lặng, một lúc sau, mới thốt ra một câu: “Cho nên các cậu đều bị tớ mê hoặc rồi đúng không?”
Gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.
“Có muốn lấy tớ không?”Lại tiếp tục nhả lời vàng ngọc.
“Phì…”
“Ờ…”
“Chuyện này thì…”
Đêm nay, ký túc xá phòng 406 mới thực sự đông đủ về ý nghĩa.
Ngày hôm sau là thứ hai, không phải lên lớp.
Bốn người trong phòng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, An đại mỹ nhân kiên trì dậy sớm tập yoga, lúc Đàm Hi xuống giường, cô đã thu dọn xong tấm thảm yoga, đang ngồi vào chỗ, tao nhã pha trà.
Súc miệng xong đi ra, tiểu công trúa cũng đứng dậy khỏi cái đống màu hồng phấn, dáng vẻ vừa ngốc nghếch chỉ có lúc mới ngủ dậy, vô cùng đáng yêu.
Hàn Sóc dậy muộn nhất, đến gần giờ cơm trưa, tỉnh dậy cũng không rời giường ngay, mà vo tròn nằm trong chăn chơi điện thoại.
Ba người chuẩn bị xuống dưới ăn cơm.
Đàm Hi cầm thẻ sinh viên, thay giày: “Ăn gì nào?”
Người nào đó không phản ứng.
Đàm Hi ngước mắt lên nhìn trên giường: “Hàn Sóc, cậu ăn gì nào?”
Dáng vẻ chủ động lại kiên nhẫn đó khiến tiểu công trúa giật mình kinh hãi, cúi đầu, thầm thì bên tai An đại mỹ nhân.
“Hai người họ… hòa rồi sao?”
An An gật đầu, trải qua chuyện tối qua, dù là nút thắt lớn thế nào cũng sẽ được tháo ra.
Hàn Sóc vô cùng bất ngờ khi nghe thấy tên mình, thò đầu ra: “Gọi tớ à?”
“Muốn ăn gì? Tớ mua mang về cho cậu.”
Đàm Hi thấy sắc mặt cô tái xanh, bờ môi run run, có lẽ là lại lên cơn nghiện.
Ánh mắt đột nhiên run sợ, thu hết bao thuốc và cái bật lửa cô để trên bàn lại: “Tớ sẽ về nhanh thôi, không để cậu đói đâu.”
Nói xong, đi thẳng ra ngoài cửa.
Để lại Hàn Sóc há hốc miệng nhìn.
Nhiễm Dao chép miệng một cái, sao cô lại cảm thấy Hi Hi càng ngày càng khí phách thế nhỉ?
Ba người đi đến nhà ăn, dọc đường đi có không ít ánh mắt đánh giá.
Đàm Hi thản nhiên phớt lờ.
An An thanh đạm như nước lọc, tự ta thanh cao.
Nhiễm Dao vẫn chưa hiểu ra, vẻ mặt ngây thơ dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu.
“Các cậu có thấy là, Hàn Sóc… có điểm kỳ lạ không?” Tiểu công trúa thấp giọng nói, trên mặt hiện lên nét ngượng ngập, cô không phải là người hay nói xấu sau lưng người khác, nhưng lại không giấu được sự nghi vấn.
Đàm Hi im lặng thản nhiên, gắp một miếng sườn nhỏ cho vào miệng: “Kỳ lạ thế nào?”
“Lúc cậu ấy ngủ, còn… run rẩy, tớ ở đối diện cũng cảm thấy được.”
“Có lẽ là vì đang xem clip.”
“Xem clip?” Đôi mắt Tiểu công trúa lộ vẻ nghi hoặc: “Thế thì liên quan gì đến việc run?”
“Cười rung người lên.”
Nhiễm Dao: “…”