Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 305
Cập nhật lúc: 2025-02-03 12:48:44
Lượt xem: 21
“Giao tiếp với người nước ngoài không vấn đề gì chứ?”
“Giáo sư, thầy hỏi chuyện này làm gì? Có liên quan gì đến bài tập của em không?”
“Ồ, là vậy nè, cuối tháng 9 hàng năm ở Tân Thị đều tổ chức một triển lãm tranh giao lưu Trung Quốc với các nước phương Tây, khoa các em và học viện mĩ thuật kế bên thay nhau tổ chức, năm nay đến lượt chúng ta. Vốn dĩ các nhân viên lễ tân phụ trách tiếp đón khách đều đã được định, nhưng sinh viên phụ trách khu triển lãm tranh trừu tượng có chút việc gia đình, hôm qua mới xin nghỉ với tôi, nhất thời không tìm được người thay thế…”
“Thế thì sao?”
“Tiếng Anh của em cũng khá, có thể đảm nhiệm thay được chứ?”
Không cho Đàm Hi cơ hội từ chối.
Ông Phạm giải quyết dứt khoát: “Cứ quyết định vậy đi! Tám giờ sáng mai ở cổng trường.”
Đàm Hi: “…”
Về ký túc, An An đã đi rồi, Nhiễm Dao đang thu dọn đồ đạc.
“Hi Hi, sao cậu ỉu xìu thế kia?”
“Còn không vì tại lão già họ Phạm kia sao.”
“Lại bị phê bình rồi à? Vô lý, tớ thấy thầy ấy thích cậu lắm mà…”
Đàm Hi nghiêm mặt: “Ảo giác.”
“Thôi đi! Lần nào lên lớp cũng gọi cậu trả lời câu hỏi, bài tập phác họa cũng chỉ có cậu và An An được chín mươi điểm, còn không thừa nhận.”
He he he.
Sau khi Nhiễm Dao đi, ký túc xá chỉ còn lại Đàm Hi và Hàn Sóc, hai người nhìn nhau.
“Tối nay có đi lượn không?”
Đàm Hi hăng hái, hai mắt sáng lên: “Lượn thế nào?”
“Quán bar.”
Đàm Hi búng tay một cái: “Đi.”
Mười lăm phút sau.
Hàn Sóc nhìn Đàm Hi mặc quần yếm bó sát như thể đầu thai thoát cốt, suýt nữa thì kinh ngạc đến rớt cằm.
Mái tóc đuôi ngựa được xõa ra, tóc dài như suối đổ, khuôn mặt nhỏ nhắn thấp thoáng trong đó, đôi mắt sáng trong, hàm răng sáng đẹp.
Đàm Hi tạo dáng pose hình một cái, chớp mắt: “Thế nào?”
Hàn Sóc dựng ngón tay cái lên, nhân tài đấy!
Trang điểm đậm, mặc áo khoác lên, đội thêm mũ lưỡi trai, lại biến thành sinh viên ngoan gương mẫu.
“Cậu làm gì vậy?” Hàn Sóc đeo cây đàn guitar lên vai, quay người lại đã thấy Đàm Hi bọc kín người lại.
“Đi thôi.” Đàm Hi lười giải thích.
Đến khi hai người ra khỏi tòa nhà kí túc xá, Hàn Sóc mới phản ứng lại, nếu Đàm Hi thực sự ăn mặc như vậy đi ra ngoài, thì có lẽ còn chưa kịp đi ra ngoài cổng trường đã bị vây xem như xem gấu trúc.
“Hi Hi, tớ không nghiện nữa rồi.”
Đàm Hi liếc nhìn cô, Hàn Sóc cười u ám: “Tớ thề, tớ cai nghiện được thật rồi!”
“Ờ.”
“Thế… cậu có thể trả lại bao thuốc cho tớ không?”
“Ném đi rồi.”
“Hả?”
“Tớ ném đi rồi.”
“Bảy đồng đấy nhé!”
Đàm Hi dừng lại, khoanh tay trước ngực.
Hàn Sóc bị cô nhìn đến tê dại cả da đầu, rụt cổ lại: “Tớ đùa thôi …”
Hai người đi đến hơn mười hai giờ mới quay về trường học, dì quản lý ký túc xá ngửi thấy có mùi bia, đương nhiên sắc mặt không được thoải mái cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/305.html.]
“Sinh viên đại học bây giờ thật là càng ngày càng không ra thể thống gì…”
Ngày hôm sau, Đàm Hi ngáp ngủ đến cổng trường tập hợp.
Phạm Trung Dương đang cầm danh sách điểm danh, giọng to rõ ràng, hào sảng phấn chấn.
Lên xe, ngửi mùi xăng xe đó, Đàm Hi suýt nữa thì nôn ra.
“Bạn học, bạn có sao không?” Nam sinh bên cạnh dìu cô.
Đàm Hi xua tay, ngồi vào vị trí, xe đi về phía trung tâm triển lãm.
Cũng may, đích đến cách trường không xa lắm, xe chạy mười phút đã đến nơi.
Xuống xe, Đàm Hi không thể nhịn nổi nữa đi đến bên thùng rác nôn mật xanh mật vàng, mùi bia trong miệng khiến cô đỏ mặt tía tai, cuối cùng còn chảy cả nước mắt.
Khi đứng dậy, một chai nước suối được đưa đến trước mặt cô, là nam sinh lúc trước đỡ cô.
Giơ tay ra đón lấy chai nước, vội vàng uống hai ngụm nước mới dịu lại một chút: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lại có khăn giấy được đưa đến trước mặt cô.
“Đi thôi.” Sau khi nôn xong, Đàm Hi thấy khá hơn nhiều, vội vàng đuổi theo đội ngũ.
Sau khi Phạm Trung Dương trao đổi với nhân viên công tác, mỗi người nhận một bộ đồng phục, nữ sinh mặc áo thun váy ngắn, nam sinh mặc quần dài áo sơ mi dài tay.
“Chào mừng các bạn sinh viên! Sau đây tôi sẽ phân công công việc ở các khu triển lãm như các bạn đã đăng ký, nếu có bất cứ vấn đề gì các bạn có thể tìm người phụ trách khu vực triển lãm của mình để trao đổi …”
Đàm Hi đi đến khu vực tranh sơn dầu phái trừu tượng, vừa khéo lại cùng một khu với nam sinh vừa nãy.
“Trùng hợp quá.” Cô gật đầu.
“Hi, lại gặp cậu rồi.” Nam sinh khi cười có một cặp má lúm đồng tiền rất đẹp.
Đàm Hi yên lặng di chuyển ánh nhìn, người phụ trách đi đến, sắp xếp công việc cho hai người xong rồi rời đi như một cơn gió.
“Tiếng Anh của cậu đã qua cấp bốn chưa?”
Đàm Hi lắc đầu: “Tôi mới năm nhất.” Vừa mới nhập học.
Nam sinh hiếu kỳ nhìn cô đánh giá một hồi, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Vậy thì chúng ta đổi đi, ở đây có rất nhiều người nước ngoài, tôi sợ cậu không ứng phó lại được.”
Đàm Hi nhíu mày.
Công việc của cô là đón khách ở cửa, tương đương với nhân viên lễ tân, bán mặt thôi mà.
Công việc của nam sinh là bảo vệ sản phẩm triển lãm, làm công việc hậu trường.
Trước khi đến đây, nghe nói hoạt động lần này sẽ được tính vào kết quả kiểm tra cuối kỳ, và liên quan đến việc lựa chọn trao đổi học sinh học kỳ sau, lộ mặt ra đương nhiên nhiên là tốt hơn không lộ mặt rồi.
Đương nhiên, Đàm Hi cũng không muốn dùng tư duy tính toán lợi ích như vậy để đánh giá ý tốt của một người, nhưng quả thực cô không thích kiểu tự ý quyết định như vậy.
“Không cần đâu, tự tôi có thể ứng phó được.”
“Tiếng Anh của cậu còn chưa qua được cấp bốn, cầu tiến là chuyện tốt, nhưng cũng không nên cưỡng ép bản thân, dù sao cũng liên quan đến hình tượng của đại học T, nếu chẳng may có người nước ngoài…”
“Tôi không cho là không qua được cấp bốn đồng nghĩa với việc tiếng Anh không tốt.” Đàm Hi ngắt lời hắn, chợt nở nụ cười: “Hơn nữa, tôi rất thích công việc này, không muốn đổi.”
Đôi môi khẽ động hai cái, đáy mắt nam sinh lướt qua sự khó xử, Đàm Hi coi như không nhìn thấy.
Hai người ai vào việc nấy.
Bởi vì thời gian còn sớm, chưa có nhiều người tới tham quan, một vài người đến đều là người Trung Quốc, chưa gặp người nước ngoài.
Tăng Kỳ vì bị hố một phen, tâm trạng không được tốt lắm, chiếc khăn nhung trong tay cứ lau đi lau lại bục triển lãm.
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Đàm Hi, sẽ thấy người con gái đoan chính đứng ở lối vào, bóng lưng tinh tế, vẫn là chiếc áo thun và váy ngắn đồng phục, nhưng được mặc trên người cô lại toát lên ý vị đặc biệt.
Tóc đuôi ngựa buộc gọn, trang điểm nhẹ, không có gì điểm xuyết phức tạp đẹp như thể bức tượng điêu khắc tự nhiên.
Bỏ đi sự không thoải mái vừa rồi, Tăng Kỳ vẫn rất có thiện cảm với cô.
Nghĩ lại thì, có lẽ đây là một cô gái thẳng thắn bộc trực …
Vốn dĩ, hắn muốn nhận công việc tiếp đón khách là vì muốn lộ mặt nhiều hơn trước mặt giáo sư Phạm, để thuận tiện cho con đường thi trao đổi sinh viên ở kỳ sau.
Phải biết rằng, Phạm Trung Dương là một trong những giám khảo cố định, nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho ông ấy thì…
Lão già được người ta lo lắng muốn cố gắng để lại ấn tượng tốt nào đó, lúc này đang ở ngoài đại sảnh gặp mấy vị khách nước ngoài khá có tiếng tăm.