Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 314

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-03 13:02:15
Lượt xem: 21

Đàm Hi không bận tâm đến nhiều chuyện như vậy, chỗ này không dễ gọi xe, giơ tay đẩy thẳng người vào trong rồi cũng lên xe luôn.

Phịch!

Đóng cửa xe.

“Cảm ơn lãnh đạo!” Mặt mày hơi cong, cười tươi như hoa.

Tống Tử Văn thu hồi lại ánh mắt từ gương chiếu hậu nhưng bờ môi lại nhếch lên một nụ cười.

“Đừng khách khí.”

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Đồng Hòa Lâu đã ở ngay trước mặt.

Đàm Hi cảm thấy rất quen mắt, đây chẳng phải là nơi lần trước cô đến tụ tập cùng đám Tống Bạch, Chu Dịch hay sao!

Đồ ăn đắt c.h.ế.t đi được, nhưng mà hương vị cũng ngon thật.

Đúng là tiền nào của nấy không sai câu nào.

Đã có người đến hỏi chào hỏi từ sớm, cho nên phòng bao đã chuẩn bị sẵn sàng, Đàm Hi đứng bên cạnh Tống Tử Văn, rụt vai lại, cúi đầu thấp xuống, cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống.

Thử nói xem, đám nô bộc của nhân dân này đến đây làm gì cơ chứ?

Nhỡ chẳng may nghe ngóng được thức gì không nên nghe, cô sẽ không bị xử đẹp luôn chứ?

Cũng may, ngoài cô ra còn có một nam một nữ nữa, mặc đồng phục của trung tâm triển lãm.

“Sao vậy?” Tống Tử Văn bỗng nhiên mở lời hỏi.

“Hả?” Đàm Hi vẻ mặt ngẩn ngơ.

Ngón tay người đàn ông khẽ động, một khoảnh khắc nào có, thậm chí anh ta còn muốn nắn bóp thử khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia.

Nếu Đàm Hi biết được, khó tránh khỏi sẽ mắng anh ta là đồ biến thái.

“Trông cô có vẻ không được thoải mái cho lắm?”

“Ờ.”

Người đàn ông nhíu mày lại, đi thẳng lên trên lầu, thấy cô lề mà lề mề, liền vẫy tay: “Đi theo. Còn nữa, ờ là có ý gì?”

“Ý tức là, đúng là tôi không thoải mái cho lắm.”

“Thấy không thoải mái trong người à?”

Lắc đầu.

“Thế thì tại sao?”

“Chán ngắt.”

Tống Tử Văn: “…”

Lần đầu tiên anh ta nghe thấy người đi tiếp khách nói ra hai chữ này, tuy nhiên đúng là những buổi tiếp khách xã giao như thế này vô cùng tẻ nhạt.

Cô nhóc này thẳng thắn đến mức khiến người khác cũng phải bật cười.

“Lãnh đạo, hỏi anh chuyện này được không?”

Người đàn ông nhíu mày, đáy mắt theo thói quen thoáng hiện sự phán đoán nghiêm nghị hà khắc, âm sắc trầm xuống: “Nói đi.”

Đàm Hi giống như không biết gì: “Ai mời bữa cơm này?”

“Dù sao thì cũng không cần cô trả.”

“Chuyện này tôi biết chứ, ý tôi hỏi là ai mời bữa cơm này?”

“Chi phí chung, không cần ai mời cả.”

Đàm Hi hiểu ra, đây là chi phí công tác của chùa trong truyền thuyết đây mà.

“Vậy tôi có thể… đóng gói một phần bánh bao nhỏ và sủi cảo chiên mang về ký túc xá được không?”

“Cô ăn à?”

“Bạn cùng phòng của tôi.”

“Được chứ.” Tống Tử Văn vuốt cằm: “Nhưng cô phải tự mình nói với lễ tân.”

“Chuyện này đương nhiên rồi.” Tròng mắt đảo quanh một vòng: “Thêm một phần sủi cảo tôm thịt và bánh củ cải nữa được không?”

Người đàn ông lắc đầu bật cười: “Được chứ.” Nghĩ ngợi một lát, tiếp tục hỏi: “Thế cô chuẩn bị cho mấy người ăn?”

Đàm Hi giơ một ngón tay lên.

Cô muốn lấy đủ suất ăn cho bốn người, nhưng An An và tiểu công trúa không có mặt, chỉ có mình Hàn Sóc, lấy nhiều hơn nữa là sẽ phải đem đổ đi.

“Cô chắc chắn là cô ấy ăn hết được chứ?”

Đàm Hi cẩn thận trợn mắt liếc nhìn: “Chẳng phải là vẫn còn có tôi nữa hay sao?”

Tống Tử Văn: “…”

Vào phòng riêng, mọi người vây quanh vừa đủ một chiếc bàn, nhiều thêm một người thì chật, bớt đi một người thì trống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/314.html.]

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Đàm Hi thuận lý thành chương ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Văn.

Thấy tất cả mọi người đều không hề có vẻ mặt kỳ quái, dáng vẻ như thể không thể bình thường hơn được nữa chứ, cô cảm thấy có lẽ là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cũng chẳng đòi đổi lại chỗ ngồi nữa.

Ý cười nơi đáy mắt Tống Tử Văn càng đậm hơn, mơ hồ nổi lên một tia âm trầm, nhưng chỉ chốc lát đã không còn dấu vết nữa.

Đàm Hi cũng không để ý đến, bây giờ cô chỉ muốn đồ ăn mau ra, sau đó lấp đầy cái bụng rồi trở về nhà.

Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ bưng khay nối đuôi nhau bước vào, chỉ một lát đã bày đủ đồ ăn, rõ ràng là đã được sắp xếp xong từ trước, chỉ đợi quý nhân đến là đưa lên.

Đàm Hi mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không nói được thành lời…

“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” Tống Tử Văn lên tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng bao, đi đến cuối hành lang.

“Anh, anh đang ở Tân Thị sao?” Vừa nhấn phím nhận cuộc gọi, anh chàng kia đã sốt sắng hỏi.

“Tiểu Bạch?” Anh ta cầm điện thoại xuống nhìn, rồi lại nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ.

“Em dùng điện thoại của ai vậy?”

“Anh, lúc nào rồi mà anh còn để ý đến điện thoại? Là thế này… em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp.”

Tống Tử Văn nheo mắt, có một khoảnh khắc anh ta rất muốn đập vỡ điện thoại.

Hít sâu một hơi, cố nén lại cơn giận: “Nói, đi.”

Đầu bên kia, Tống Bạch đột nhiên rùng mình một cái, hàm răng cắn phập xuống môi, đau đến mặt mày méo mó.

Chu Dịch giơ khẩu hình miệng với Tống Bạch: Cậu nói đi chứ!

“Em đang ở trong đồn cảnh sát.”

“Nguyên nhân?” Giơ tay, ấn lấy huyệt thái dương.

“Đua xe ngoài vòng đường cao tốc…”

“Tống Bạch! Em giỏi quá rồi nhỉ?” Vành mắt người đàn ông như sắp nứt ra tới nơi.

Cái thằng phá của này!

Đồng chí Tiểu Bạch đã liệu được từ trước nên lập tức cầm điện thoại ra xa, đợi đến khi anh trai gầm gào xong mới đặt lại bên tai: “Anh, anh chào hỏi giúp em đôi câu đi…”

“Tự mình đi đi.”

“Cái tên cảnh sát đó chắc chắn là mới tới, lại giữ luôn điện thoại của em rồi!”

“Vậy bây giờ em đang dùng cái gì?”

“Điện thoại công cộng. Quan trọng là trong toàn bộ danh bạ điện thoại những người quen biết của em, em chỉ nhớ được số của một mình anh thôi…”

Trầm ngâm giây lát: “Ngoài em ra còn có ai nữa?”

Tống Bạch xoay người liếc nhìn sang bên cạnh, hai mắt Chu Dịch mơ màng, gọi hắn làm gì chứ?

“Chu Dịch.”

Người nào đó bị điểm danh bỗng nhiên hiểu ra, sau đó người rủ xuống bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được, giống như trái cà héo quắt.

Bên tai không ngừng lặp lại hai chữ: Thôi toi rồi!

Con sói đuôi dài phúc hắc Tống lão đại chắc chắn là đang hung hăng ghi nhớ món nợ này của hắn!

Bạn nhỏ Chu Dịch tỏ vẻ muốn khóc…

“Anh biết rồi.”

“He he… cảm ơn anh.” Bạn Bạch cười u ám.

“…”

Cúp điện thoại, Tống Tử Văn nhanh chóng gọi đến một dãy số: “Cục trưởng Vương chào anh, tôi là…”

Bận rộn xong, cất điện thoại đi, xoay người đi vào trong phòng riêng.

Toàn bộ quá trình chỉ chưa đầy năm phút.

Còn đầu bên kia, Tống Bạch và Chu Dịch cũng nghênh ngang rời khỏi đồn cảnh sát.

“Trợ lý Tống có việc bận sao?” Quan viên A tỏ vẻ thân thiết.

Khua tay, bình tĩnh ngồi xuống: “Chuyện nhỏ thôi.”

Thấy anh ta không muốn nói nhiều, cũng không ai nhắc đến nữa, hàn huyên một hồi, đã đến lúc nâng ly.

“Xin lỗi, lát nữa tôi còn phải lái xe về thủ đô.” Tống Tử Văn không động đến ly rượu trước mặt, mặc dù đó là rượu Mao Đài chính tông.

Tâm tư mọi người quay ngược trở lại, thấy khi nãy rót rượu, anh ta không hề lên tiếng ngăn cản, nhất thời hiểu ra.

“Trợ lý Tống khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, chiều nay lại phải mệt nhọc rồi, chi bằng nghỉ ngơi lại một đêm, ngày mai hãy đi?”

“Đúng đấy, mấy người chúng tôi vẫn còn có một số công việc muốn xin ý kiến của anh.”

Loading...