Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 317
Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:10:23
Lượt xem: 17
Đúng là khiến người ta đau đầu không biết phải làm sao, đến cuối cùng chỉ còn lại thở dài.
Nhưng cô nhóc đó không hề ngốc, mà ngược lại vô cùng thông minh!
Có thể nói, cô là một người thông minh, lại không hẳn vậy, nếu không tạo sao lại không nhận lấy cành ô liu anh ta ném ra chứ?
Còn ngốc nghếch coi như là chạc cây bình thường ném luôn xuống đất…
Nghĩ thôi đã thấy tức rồi!
Nhìn về phía bóng đêm xa xăm mênh mang, tư thế nhìn từ trên cao xuống khiến tầm nhìn không còn gì cản trở được nữa, bờ môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại, gương mặt trầm tĩnh.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang.
“A lô.”
“Em đang ở sân bay.”
Giọng Liêu Gia Văn truyền đến qua tai nghe không dây, Tống Tử Văn nhất thời hoảng hốt: “Sao không gọi điện trước cho anh?”
Cô gái tránh né, gượng gạo lại trống rỗng mở lời: “Đến sân bay đón em được không?”
“Xin lỗi, anh đang ở Tân Thị.”
“Được, vậy em đến khách sạn trước, đợi anh về rồi cùng về nhà.”
Nói xong, tắt máy ngay.
Tống Tử Văn có muốn nói nhiều hơn nữa cũng đành nghẹn lại nơi cổ họng, biến thành tiếng thở dài khe khẽ.
Nếu như không phải là cuộc điện thoại này, có lẽ anh đã quên mình còn có một người vợ làm ở Bộ ngoại giao.
Gọi điện cho Tống Bạch, lần đầu tiên không có người nghe máy, lần thứ hai mới gọi thành công.
“Anh?” Bạn nhỏ Bạch từ trong chăn ngồi dậy, giơ tay bật đèn, giọng nói hơi khàn đặc biệt chỉ có vào lúc vừa mới tỉnh dậy.
“Chuyện bên phía cục cảnh sát đã xong hết chưa?”
“Dạ. Cục trưởng Vương chuyển lời rồi.”
“Bây giờ đang ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Chị dâu em về rồi.”
“Hả?” Nghĩ đến người chị dâu mặt lạnh như băng, Tống Bạch không khỏi rùng mình một cái.
“Ngày mai đến khách sạn tìm anh, cùng về thủ đô.”
“Đừng mà… em còn chơi chưa đã!” Nhưng lại nghĩ đến người chị dâu ở châu Âu một năm chỉ về mấy lần: “Thôi được rồi, ngày mai mấy giờ anh đi?”
“Bảy giờ. Em nói qua với người nhà đi.”
“Vâng, em biết rồi.”
Để tránh bị nghi ngờ, Đàm Hi cố tình cho xe dừng lại cổng sau đèn đóm tối đen, thông thường, cổng sau sẽ bị khóa lại và lúc chín giờ tối.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi một đoạn đường, vòng ra cửa trước.
Đang hớt ha hớt hải, khó khăn lắm chiến thắng mới ở ngay trước mắt thì đột nhiên lại có một bóng người nhảy ra chặn đường.
Tăng Kỳ?
Tại sao lại là anh ta?
“Đàm Hi, sao bây giờ em mới về?”
Cô lấy làm lạ liếc nhìn hắn: “Cái đó… chúng ta quen thân làm à?”
Đáy mắt gã thanh niên lướt qua sự ngượng ngập: “Sáng nay chúng ta còn cùng phụ trách một khu triển lãm mà…”
“Tôi biết.” Cô cắt ngang lời cậu ta, ánh mắt lướt qua đồng hồ, còn hai mươi phút nữa: “Có chuyện gì không?”
“Không… anh chỉ lo lắng cho em thôi…”
“Ờ.” Đàm Hi đi vòng qua.
Cậu ta tiến lại gần: “Em đừng đi, anh còn có chuyện muốn nói với em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/317.html.]
“Ừm, anh nói đi.” Cô nhẫn nại.
“Chuyện sáng nay rất xin lỗi, anh không cố ý giành việc với em, chỉ là sợ em không ứng phó được thôi. Cũng may đa số mọi người đều biết nói tiếng Trung, cho nên có qua tiếng Anh cấp bốn ở đại học hay không cũng không sao cả, hơn nữa em nói rất tốt, người đến tham quan đều…”
Đàm Hi thực sự không thể nhịn được nữa, ngắt lời cậu ta, ném ra hai quả cầu băng phiến: “Rốt cuộc anh muốn nói cái quần què gì thế hả?”
Tăng Kỳ sững sờ: “Sao… sao em lại nói tục?” Dáng vẻ trợn mắt kinh ngạc như thể Đàm Hi đã phạm phải tội ác tày trời gì đó.
Thằng cha này bị bệnh à?
Cô không muốn nói nhiều, bước chân đi thẳng.
“Em đợi đã.” Hắn lại nói tiếp: “Anh nghe nói em đi cùng giáo sư tiếp khách?”
Đàm Hi nhướng mày, nhưng ánh mắt thoáng chốc đã trở nên băng lạnh.
Tiếp khách?
Hừ…
Tăng Kỳ thấy sắc mặt cô có vẻ khó coi, trong lòng chợt suy đoán, cắn chặt răng: “Anh thích em – làm bạn gái của anh đi!”
Đàm Hi bỗng cười thành tiếng: “Đầu óc anh có bị làm sao không đấy?”
Tăng Kỳ có chút mơ hồ, cậu ta tự hỏi tướng mạo mình cũng khá, chiều cao gần một mét tám, cũng là học bá được toàn khoa công nhận, có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu ta, nhưng sao cô lại…
“Ài, không phải là anh quên uống thuốc đấy chứ?” Đàm Hi lại gần, nhìn quét cậu ta từ trên xuống dưới.
Tăng Kỳ luống cuống: “Em ngậm m.á.u phun người!”
“Nếu không thì anh lên cơn gì đấy? Thứ nhất, tôi không thân thiết gì với anh cả; thứ hai, tôi không chấp nhận lời bày tỏ của anh; thứ ba, không có miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống cả! Nói đi, anh muốn làm gì?”
Ánh mắt lóe lên kịch liệt: “Anh… chỉ là anh thích em thôi…”
Nói đến câu sau, cậu ta cảm thấy bản thân không thể nói tiếp được nữa.
Đàm Hi phì cười: “Lần đâu tiên gặp loại người kì quặc như anh đấy. Trời tối rồi, đi về tắm rửa nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài giả ma dọa người nữa.”
Nói xong vòng đi, ngâm nga câu hát, sải bước về phía trước.
Tăng Kỳ đứng nguyên tại chỗ nắm chặt nắm đấm, lại ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt đã có một tầng âm u bao phủ.
“Em không sợ anh lan truyền chuyện em câu dẫn giáo sư ra ngoài sao?”
Bước chân ngừng lại, trên mặt Đàm Hi đầy mây đen kịt: “Anh – nói – cái – gì?”
Tăng Kỳ cười, nắm đ.ấ.m càng siết chặt hơn, ngay cả cơ bắp cũng run lên theo: “Sao nào? Sợ rồi à? Anh đã biết bí mật của em rồi, nếu không muốn anh nói ra ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời! Nếu không, anh sẽ khiến em thân bại danh liệt!”
“Bí mật?” Đàm Hi chẹp chẹp miệng, không biết nghĩ đến chuyện cười gì mà bắt đầu vỗ tay: “Trí tưởng tượng của anh đáng được một trăm linh một điểm đấy, không đi viết tiểu thuyết thì quá là lãng phí nhân tài rồi.”
“Đàm Hi! Em đừng tưởng anh không dám?” Tăng Kỳ cắn răng.
“Anh dám thì anh đi đi!” Cô khua tay, giống như đuổi gián.
Tăng Kỳ nhìn cô chằm chằm, giống như đang nhìn rõ xem rốt cuộc người này đang suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng cậu ta không thể tìm ra được bất kỳ tâm trạng sợ hãi hay nghi kỵ nào trên gương mặt ấy.
Cô không lo lắng sẽ bị trường đuổi học hay sao?
“Nhưng mà, trước khi anh đi, tôi phải tặng anh một món quà lớn đã…”
Nhân lúc Tăng Kỳ còn đang buồn bực suy đoán thì chân cậu ta đã đột nhiên gập lại, cơ thể không tự chủ được đổ rạp về phía trước, chớp mắt đã nằm sõng xoài dưới đất với một tư thế nhục nhã, Đàm Hi lấy một túi khăn giấy chưa bóc nhét vào miệng hắn, một tay đè lên gáy cậu ta, sau đó bắt đầu tay đ.ấ.m chân đá.
“Ai cho anh bày tỏ hả? Đồ đê tiện!”
“Đưa ra ánh sáng? Sáng cái con mẹ nhà anh ấy!”
“Nghĩ mình là khổng tước thật hả? Để lộ hết cả m.ô.n.g đ.í.t ra, mà còn muốn học người ta xòe m.ô.n.g hả? Anh thấy hay ho lắm à?!”
“Thấy tức tối khi tôi được giáo sư đối tốt chứ gì? Có bản lĩnh thì tự anh tạo quan hệ đi, dám uy h.i.ế.p bà đây à, con mẹ nó anh còn biết xấu hổ nữa không hả?”
“…”
Tăng Kỳ kêu gào lồm cồm bò dậy, hoảng hốt chạy trốn, giống như phía sau có ma quỷ đang đuổi theo.
Đàm Hi vỗ tay, bỗng nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều vô cùng sảng khoái.
Mẹ kiếp!
Còn có năm phút nữa là đóng cửa rồi!
Đang định co giò chạy, đột nhiên, một cánh tay dài giơ lên ngang người, chặn dưới hông cô, lưng cô dán lên một vòm n.g.ự.c ấm áp…