Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 319

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:10:53
Lượt xem: 22

Trái tim nhảy vọt.

“Nếu không em không có ai quản giáo, càng ngày càng ngông cuồng.”

Đàm Hi: “…” Anh không bổ sung thêm vế sau đó, có được không?

“Nói đi.”

“Không có sức.”

“Đừng có kiếm cớ!”

“Tất cả là tại anh, không biết nhẹ nhàng thôi!”

“Chê anh chân tay thô lỗ à?”

“Anh còn không thô ư?”

“Còn có thứ thô hơn nữa đấy.”

“…” Anh giỏi.

Cuối cùng, Đàm Hi kể lại mọi việc.

“Tống Tử Văn?” Người đàn ông nhíu mày.

“Ừm! Anh quen à?”

Đợi đã… anh ta cũng mang họ Tống.

Đàm Hi thử mở lời: “Chẳng lẽ có liên quan đến Tống Bạch, cũng là họ hàng của anh à?”

“Anh cả của Tống Bạch.”

“Vậy anh với anh ta ai lớn hơn?”

Lục Chinh tóm lấy tay cô: “Em nói xem ai lớn hơn?”

Khóe miệng Đàm Hi co giật, cái đồ lưu manh!

“Em hỏi là về tuổi… hơn nữa, làm sao em biết được của anh ta thế nào…”

Bỗng nhiên, cổ tay cô bị siết chặt hơn: “Em dám?”

“Đấy là tự anh hỏi nhá, bây giờ đã không chịu được nữa à? Đáng đời!”

Mặt Lục Chinh tối sầm lại.

Đây có phải là tự đập đá vào chân mình không?

“Anh có nói không hả, rốt cuộc là ai lớn tuổi hơn?”

“Bọn anh sinh cùng năm.”

“Tháng mấy?”

“Anh sinh trước cậu ta nửa tháng.”

“Nói vậy tức là anh ta cũng phải gọi anh là anh giống Tống Bạch đúng không?”

“Ờ.”

Đàm Hi thay đổi tư thế, nghiêng người, đường cong từ lưng kéo dài đến cổ, tấm lưng trần trắng nõn lộ ra trước mặt người đàn ông.

Hít sâu một hơi.

“Anh đến Tân Thị làm gì?”

“Ngủ với em.”

“…”

Lại một hồi động tình kiều diễm, cả căn phòng thơm ngát.

Đàm Hi cảm thấy mình chính là một cây cải trắng, để cho con heo rừng mọc răng nanh nhọn hoắt là Lục Chinh thèm nhỏ dãi!

Còn thê thảm hơn cả hoa lê trắng trong cơn mưa bão!

Sau một đêm bị tàn phá, cô ngủ đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Bên gối đã không còn ai nữa, xuyên qua rèm cửa sổ đã khép lại có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng sáng loáng.

Là một ngày nắng rực rỡ.

Theo thói quen duỗi người, giang rộng tay chân ra cô mới phát hiện toàn thân mình đau nhức, cũng may không có cảm giác dính ướt, nếu không, cô thực sự sẽ không chịu nổi mắng anh, mặc kệ có bị trừ tiền sinh hoạt tháng sau nữa nữa nữa nữa.

“Dậy rồi à?” Người đàn ông đẩy cửa bước vào, quần kaki màu cà phê nhạt phối với áo POLO màu xám đậm, nhìn có vẻ vừa nhàn tản lại tùy ý, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ cầm thú đêm qua.

“Mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ.”

“Em ngủ lâu vậy cơ à?” Đàm Hi ngồi dậy, động tác quá gấp gáp, chăn trượt xuống dưới, để lộ ra một mảng trắng nõn trước ngực.

Cô dứt khoát lấy ga giường trùm kín người, đi từng bước nhỏ vào nhà tắm.

Người đàn ông nghiêng người dựa vào bên cửa, thấy vậy, xùy nhẹ một tiếng: “Có phải chưa nhìn thấy bao giờ đâu chứ…”

Phịch!

Đập cửa!

Đàm Hi quấn khăn tắm đi ra, Lục Chinh ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là một chiếc laptop và một đống tài liệu.

“Quần áo ở trong tủ ấy, em xem có mặc vừa không.” Anh không ngẩng đầu lên, động tác ký tên vẫn không ngừng lại.

Chẹp chẹp, đàn ông chuyên tâm làm việc cởi bỏ đi bộ da sói liền biến thành mặt người dạ thú, đừng nói, trông cũng vui mắt ra phết.

Đàm Hi đã nhìn đến ngây người, không ngừng cười ngây ngốc.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô: “Vẫn còn muốn nữa à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/319.html.]

Sắc mặt người con gái trắng bệch, quay người trốn vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại, một giây sau, lại mở ra, thò một cái đầu ra…

“Già còn mất nết! Hừ!”

Mi tâm Lục Chinh giật giật, giơ tay xoa huyệt thái dương, nhưng bờ môi mỏng đã hiện lên một nụ cười nhàn nhạt không dễ nhận thấy, giống như bất đắc dĩ, lại giống như cưng chiều.

Đàm Hi mở tủ ra, bên trong có ba túi giấy màu hồng phấn.

Lại một lần nữa khinh bỉ gu thẩm mĩ của người đàn ông, cũng may, bên trong là một chiếc váy liền in hoa nhí màu xanh da trời.

Hai túi còn lại, một túi là mấy bộ đồ lót, một túi còn lại đựng giày xăng đan, bên trên điểm xuyết cánh hoa nhỏ ưu nhã, có lẽ là cùng một bộ với váy.

Thay váy xong, buộc tóc lại thành búi, nhìn lại một lượt bản thân ở trong gương, Đàm Hi gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

“Em xong rồi.”

Lục Chinh nghe vậy ngẩng đầu lên, hơi ngừng lại: “Mắt nhìn của anh cũng khá đấy chứ.”

Đàm Hi chớp mắt: “Ý anh là đồ hay là người?”

“Cả hai.”

“Thế thì còn được.”

Lục Chinh đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, giơ tay vòng qua người cô: “Đi thôi.”

“Làm gì?”

“Ăn cơm.”

Hai người đứng cùng nhau chờ thang máy, Lục Chinh đặt tay lên hông cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đàm Hi ngoài miệng không nói gì nhưng thần thái thoải mái và đôi mắt híp lại một nửa đã nói lên rằng tâm trạng lúc này của cô là vô cùng hài lòng.

“Thoải mái không?”

“Ừm, mạnh hơn một chút, dịch sang bên phải…”

“Thế này à?” Ánh mắt người đàn ông u ám, thâm thúy vô biên.

“Xí… đừng có mạnh quá.”

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, bên trong không có người, hai người sải bước vào.

“Ăn gì nhỉ?” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh.

“Em muốn ăn gì?”

Cô nhún vai: “Em gì cũng được.”

Hai người lái xe đến bên bờ biển, Tân Thị là một thành phố biển nổi tiếng sầm uất, đồ hải sản được coi là số một.

Gọi đồ ăn xong, hai người tìm một chiếc bàn nhỏ thấp ở trong góc, nhìn ra bên ngoài, xung quanh còn có những quầy hàng nhỏ, làm ăn vô cùng tấp nập.

“Khi nào anh về?”

Lục Chinh lạnh lùng liếc nhìn: “Đuổi anh à?”

Đàm Hi dùng đầu ngón tay cào cào vào lòng bàn tay anh, giống như an ủi, lại giống như trêu chọc: “Sao em nỡ chứ?”

“Nhóc con!”

“Cậu ơi,” Đàm Hi dứt khoát di chuyển từ phía đối diện sang ngồi bên cạnh anh, dựa vào người đàn ông, như thế không có xương: “Lần này cậu đến đây, ngoài việc thỏa mãn nhớ nhung của cái vật nhỏ ở dưới đũng quần kia, còn muốn làm gì nữa không?”

“Làm em.”

“Đáng ghét!” Nhéo lấy một mảng thịt trên hông anh lắc mạnh một cái: “Ngoài việc này ra còn có gì nữa?”

“Có một hạng mục hợp tác cần đàm phán.”

“Ờ, thì ra em chỉ là nhân tiện được ghé thăm thôi…” Đàm Hi bĩu môi, đang định ngồi trở về đã bị người đàn ông ấn chặt cánh tay vào trong lòng.

“Biết ngay là em sẽ giận mà.”

Lục Chinh lắc đầu, đáy mắt là sự bất đắc dĩ, nói cũng sai, không nói cũng sai, đúng là con yêu tinh thích giày vò người khác mà!

“Ở chỗ đông người thế này, anh đừng có động chân động tay…” Đàm Hi nghiêm mặt đẩy anh ra.

Lục Chinh dứt khoát nhéo hông cô, ôm cô ngồi lên trên đùi: “Là ai tự nhào đến trước? Hử?”

“Vậy anh ở đây bao lâu?”

“Ngày kia đi rồi.”

Đàm Hi trầm mặc, mím môi: “Không ở lại đây thêm một ngày được à?”

“Được.”

Đàm Hi cong mày lên, hôn choẹt một cái lên má người đàn ông: “Ngoan quá! Thưởng cho anh đấy.”

Lục Chinh: “…”

Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, tuy chỉ là cửa hàng nhỏ, nhưng sắc hương vị đều đầy đủ, đặc biệt là tô tôm hùm nhỏ cay kia, khiến Đàm Hi nuốt nước bọt thèm thuồng.

Bóc xong một con, cô đặt vào trong bát Lục Chinh: “Nếm thử đi.”

Người đàn ông động đũa, tay áo được xắn lên trên khuỷu tay, để lộ ra cánh tay rắn chắc giống như một tầng mật ong phủ lên trên cánh tay màu đồng cổ đều đặn.

Đôi tay với khớp xương rõ ràng, ngay cả thao tác gắp thức ăn cũng ung dung khí phách.

“Mùi vị thế nào?”

“Cũng được.”

“Đương nhiên rồi, đó là vì em bóc mà!”

“…”

Loading...