Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 322
Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:11:40
Lượt xem: 20
“Họ sẽ lựa chọn thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t người đó! Chỉ có người c.h.ế.t mới giữ được bí mật.”
“Tôi không tin!”
“Được, nếu cậu muốn có một câu trả lời chắc chắn thì trưa mai đi gặp ông Cát cùng với tôi.”
Ánh mắt Thời Cảnh đột nhiên run sợ: “Mọi người đã có tin tức rồi sao?”
“Hồng Hâm bị điều tra, một số điểm liên lạc ở Hoa Hạ của tập đoàn Thiên Tước đã bị hủy, liên tiếp tổn thất ba giao dịch s.ú.n.g ống, giá trị trên trăm triệu, bên kia đã không ngồi yên được nữa rồi.”
“Ai đưa cho cậu những tin tức đó? Liệu đáng tin được mấy phần?”
“Từ nước ngoài truyền về.”
“Được, vậy sáng mai tôi cùng cậu đi gặp ông Cát.”
Cất điện thoại đi, Lục Chinh móc hộp thuốc ra, rút một điếu kẹp vào tay nhưng không vội vàng châm lửa.
Đàm Hi đi từ phòng tắm ra, khi đi đến ban công, thứ cô nhìn thấy lại là người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, dáng vẻ vừa lưu manh lại vừa phong lưu.
“Tắm xong rồi à?”
“Ừm.”
Lục Chinh cất thuốc đi, vừa đi vừa cởi cúc áo: “Vậy anh đi tắm đây.”
“Tối nay ăn gì?”
“Gọi phục vụ phòng. Ăn no mới có sức làm việc được.”
“Già rồi còn mất nết!” Đàm Hi đá đôi dép đi trong nhà về phía bóng lưng người nào đó, đáng tiếc, do cách quá xa nên không đến được.
Cô nhảy lò cò về phía trước một quãng, nhặt dép lại: “Lát nữa sẽ xử lý anh!”
Ngày mai là thứ hai, không có tiết, cô vẫn có thể lang thang thêm một ngày nữa.
“Hàn Sóc, là tớ đây.”
“Đàm Hi?” Đùng! Dây đàn rung mạnh lên, Hàn Sóc đặt cây đàn guitar trong lòng sang một bên: “Tối qua cậu đã đi đâu?”
“Lúc tớ về thì đã đến giờ đóng cửa cấm túc rồi cho nên đành phải thuê khách sạn ở tạm vậy.”
“Một mình à?”
“… Không phải.”
“Đệch! Thế là cậu cặp đại gia thật đấy à?”
“Cặp đại gia?” Mi tâm nhíu lại, ánh mắt bỗng trở nên ác liệt: “Ai nói thế?”
“Có một nam sinh, sáng nay đến gõ cửa, nói là muốn tìm cậu.”
“Sau đó thì sao?”
“Tớ không dám nói là cậu đi đêm không về, nói cậu đi gặp bạn rồi.”
“Trông hắn ta thế nào?”
“Cao cao gầy gầy, cũng hơi đẹp trai một tí, nhìn có vẻ giống mấy tên mặt trắng thư sinh.”
“Hắn còn nói gì nữa không?”
“Thì nói cậu cặp đại gia đó, còn nói sẽ vạch trần bộ mặt thật của cậu.”
“Hừ…” Không biết tự lượng sức mình.
“Ài, cậu với được lên cành cao nào rồi à?”
“Cậu tin hắn à?”
Hàn Sóc bĩu môi: “Người ta nói có lý lẽ có bằng chứng, đặc biệt là cái vẻ mặt vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ đó muốn người khác không tin cũng khó. Vừa rồi cậu còn nói không phải một mình gì gì đó…”
“Lần sau giới thiệu cho các cậu làm quen với nhau. À mà này, đêm nay tớ không về kí túc đâu, cậu nói với An An và Nhiễm Dao một câu hộ tớ nhá.”
“Chẹp chẹp, cậu thật sự … A lô? A lô?” Hàn Sóc trề môi, đá văng chiếc ghế cao.
“Đệch!”
Đàm Hi ngâm nga bài hát “Mua bán tình yêu” đi vào trong phòng, đúng lúc đụng phải người đàn ông đang quấn khăn tắm đi ra, lồng n.g.ự.c vững chắc, cơ bắp sáu múi hiện lên rõ ràng, từng bước đi còn mang theo khả năng bộc phát vô cùng, giống như con sư tử oai hùng cường tráng.
“Nhanh thế à?”
“Thế em nghĩ phải mất bao lâu?”
“Em còn chưa gọi đồ ăn…”
Lục Chinh nhấc máy bàn lên, nói đôi ba câu, rồi cúp máy luôn.
Sau đó, đi về phía cô…
Đàm Hi chỉ cảm thấy có một tầng mây đen đang bao phủ trên đỉnh đầu cô, kéo cô từ ghế sô pha lên, rồi ôm cô vào lòng.
“Ăn trước, hay là làm trước?”
“Dâm loạn giữa ban ngày ban mặt, mặt người dạ thú.” Ngón tay cô liên tục chọc vào lồng n.g.ự.c anh, thỉnh thoảng còn tinh nghịch nhìn quét qua chỗ nào đó, khơi dậy một trận rùng mình.
“Chẳng phải là để em chọn rồi hay sao? Như vậy sẽ khiến anh tưởng là… em đang muốn từ chối mà còn nghênh đón đấy.”
Đàm Hi vùng thoát ra khỏi vòm n.g.ự.c của anh, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha: “Ăn trước.”
Bữa tối nhanh chóng được đưa tới, có rau có thịt, có đỏ có xanh.
Còn có một chai vang đỏ, không phải là nhãn hiệu cao cấp đắt đỏ, cũng mới sản xuất chưa bao lâu, nhưng lại thắng ở cách bài trí nhẹ nhàng mà xa hoa, hương vị vừa thơm ngon lại dễ ngửi, vô cùng phù hợp với tình cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/322.html.]
Hai mắt Đàm Hi tỏa sáng, chỉ hận không thể nhào lên ôm chai rượu đỏ rực đó vào trong lòng.
“Cậu, chúng ta uống một ly chứ?”
“Ừ.” Âm vận trầm trầm, giống như chai rượu ngon đã được ủ nhiều năm rồi.
Mở bình, rót ra ly, lắc rượu.
Chạm ly.
Dịch rượu màu đỏ theo thực quản trượt xuống dưới, nhàn nhạt tinh khiết, khẽ khơi lên cảm giác nóng bỏng.
Hai má người con gái ửng đỏ lên, làm nổi lên màu son tuyệt sắc.
Đôi mắt người đàn ông càng thâm thúy hơn, ánh sáng rực rỡ.
Đàm Hi ngửa đầu lên uống cạn, đặt ly lên bàn, ngón chân kẹp túi đồ ở một bên, lấy ra một sợi dây thừng mảnh, tay khẽ dùng sức một chút, ánh mắt kiêu ngạo giống như nữ hoàng đến gần, lạnh lùng cao ngạo không thể tả xiết.
“Có muốn thử không?” Cô nhướn mày.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại: “Không ăn nữa à?”
“Tạm thời không thấy đói.”
“Em đừng hối hận đấy!” Người đàn ông cắn răng, ánh mắt kiên quyết.
Đàm Hi khẽ xùy: “Ai hối hận còn chưa biết chắc đâu.”
Lục Chinh khiêng cô lên vai, sải bước đi vào phòng ngủ.
Đổi lại là một tràn cười thanh thúy của cô gái.
“Đừng có ném.”
Người đàn ông ngưng lại, động tác ban đầu cũng được kiềm bớt, đặt cô lên trên mép giường.
Đàm Hi chống hai tay, nhẹ nhàng chạm xuống giường, cánh tay vẫn còn quấn dây thừng, lắc lư hai bên.
Cái miệng nhỏ trề ra, người đàn ông không nhúc nhích.
“Nằm xuống.” Cô nói, giơ chân đá chân anh ra hiệu.
“Em làm thật à?”
“Đương nhiên! Đừng có lề mề, mau lên!” Nói xong, còn vung sợi dây thừng mấy cái.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, làm theo ý cô, nằm xuống giường.
Đàm Hi cười đến ba phần quyến rũ, bảy phần tà tính: “Giơ tay ra.”
…
Sau một hồi bận rộn, tay chân người đàn ông đã bị trói lại, thành hình chữ đại.
Đàm Hi chạy ra bên ngoài lấy chai rượu vang, tiện tay rót cho mình một ly, rồi uống hai ngụm, sau đó đè chuẩn xuống bờ môi mỏng của người đàn ông.
Vừa chạm vào đã phân ra, một chút dịch rượu thấm ướt cánh môi, cổ họng Lục Chinh khẽ động.
“Có ngon không?”
“…”
Đàm Hi giơ tay ra nhéo hông anh, đôi mắt híp nửa: “Nói đi, hửm?”
“… Ngon.”
“Thế anh còn muốn uống nữa không?”
“… Muốn.”
“Em là ai?”
“… Đàm Hi.”
“Em là gì của anh?”
“… Người phụ nữ.”
Hôn choẹt một cái lên môi anh, người con gái mặt mày cong cong: “Ngoan quá…”
Rồi lại vỗ đầu, giống như trấn an một con ch.ó săn đang đói bụng.
“Gọi em là gì?”
“Đàm Hi.”
“Không đúng, gọi lại.”
“Hi Hi.”
“Gọi thử em yêu em nghe xem nào?”
Lục Chinh đã sớm bị cô câu dẫn đến tâm thần nhộn nhạo, tiếng “em yêu” cứ thế thốt ra, hoàn toàn không hề nghe theo sự điều khiển của đại não.
Đáp lại là một tràng cười duyên dáng của Đàm Hi, cô nghiêng người cúi đầu, cắn vào chóp mũi người đàn ông, tình cảm thân thiết dạt dào biểu đạt qua lời nói.
Người đàn ông này, đê tiện đáng yêu…
“Đến đây.” Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, giống như cái giếng khô nghìn năm.
Người con gái nhướng mi, vung sợi dây thừng đi đến bên cạnh giường, ánh mắt bễ nghễ không ai bì nổi.
“Gần thêm nữa.”
Đàm Hi ngồi xuống mép giường, bắt đầu cởi quần áo trước mặt người đàn ông, cùng với từng chiếc cúc áo được cởi ra, hơi thở của người đàn ông cũng càng trầm đục hơn, lồng n.g.ự.c phập phồng bất định.