Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 324

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:12:12
Lượt xem: 18

Tiểu Trần coi như không nghe thấy, công phu bình tĩnh đã được rèn luyện vô cùng thuần thục.

“Cậu nói xem, tại sao cậu ta không bớt lo đi chứ?”

“…”

“Cũng trách tôi, trước đây mắt bị mù nên mới chọn ra một thằng chả ra gì trong cả đống tinh anh như thế! Đúng là tức c.h.ế.t đi được!”

Tiểu Trần nhịn cười: “Thủ trưởng, ngài đã nói câu này không dưới mười lần rồi.”

“Thế à? Mới mười lần à? Hừ! Có nói đến một trăm lần cũng không quá đáng!”

Tiểu Trần không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng…” Ngài nói gì cũng đúng hết.

“Ài, tôi đã chừng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn phải lo lắng chuyện của mấy thằng oắt con đó! Lần kiểm tra cuối năm này, nếu không lấy được cờ về cho tôi, để xem tôi xẻo thịt lột da cậu ta thế nào!”

Tiểu Trần liên tục vâng dạ, nhưng trong lòng lại oán thầm: Nếu ngày đó đến thật, liệu ngài có nỡ lòng nào không? Bình thường thì giữ khư khư …

Đêm nay, có người hoan hỉ, có người bi ai.

Không nghi ngờ gì nữa, Lục Chinh là người hoan hỉ. Ăn no căng bụng, tùy ý rong ruổi.

Phút cuối, còn bắt Đàm Hi dùng dây thừng quất lên người anh, quá nhẹ còn không được, phải dùng sức.

Hại cô không chỉ có lưng đau nhức, mà cuối cùng ngay cả tay cũng không nhấc dậy được, toàn thân giống như bị dỡ ra lắp lại, có thể sống sót được đã là may mắn vạn phần.

Bỗng nhiên, cô ấm ức tru tréo gào khóc, Lục nhị gia an ủi mấy câu, hết lời ngon ngọt.

Nhưng mà, những lời người đàn ông nói trong lúc này thông thường đều chỉ ngang với đánh rắm!

Xong chuyện, Lục Chinh dựa vào đầu giường, chậm rãi hút thuốc, khóe miệng hơi cong lên, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

Đàm Hi mệt nhoài nằm bò trên giường, sau lưng loang lổ vết đỏ hồng.

Hút xong, dập đầu tàn thuốc vào gạt tàn trên chiếc tủ đầu giường, giơ tay ra ôm cô vào lòng.

Cô nàng nào đó sợ hãi co người lại: “Không chơi nữa, em mệt lắm…”

Trái tim người đàn ông mềm nhũn, một cục bột mềm mại yêu kiều đang cong cong, thấy anh lại gần, đáy mắt lộ vẻ hoảng loạn, xem ra đúng là đã bị anh giày vò quá mức rồi.

“Ngoan, anh không động vào em nữa.”

Bán tín bán nghi.

Lục Chinh giơ tay đặt lên eo người con gái: “Mệt rồi à?”

“Ừm.” Giọng mũi nồng đậm, còn mang theo vài phần đáng thương ủy khuất, khiến người ta yêu thương.

“Đi tắm đã.”

“Em mệt, không muốn động đậy.”

“Anh bế em đi.”

“Không muốn…” Cô nàng nào đó sống c.h.ế.t ôm lấy cái giường không buông: “Ai biết anh có ý đồ gì chứ?”

Lục Chinh bị cô chọc cho bật cười, hỏi ngược lại: “Em nói xem anh có ý đồ gì nào?”

Đàm Hi lầu bầu hai tiếng, không để ý tới anh nữa.

“Ngoan, đừng quấy nữa, tắm xong rồi ngủ cho thoải mái.”

Nghe xong lời này, cô nàng nào đó bỗng nóng giận không có chỗ phát tiết: “Cái đồ khốn nạn nhà anh! Suốt ngày chỉ biết bắt nạt em! Đồ xấu xa! Hu hu…”

Nói xong bắt đầu rơi lệ, lại giơ tay lên lau nước mắt, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng ấm ức.

Trong lòng Lục Chinh đột nhiên đổ sạp một cái, vừa ngứa ngáy lại mềm nhũn: “Đừng khóc nữa, lần sau anh sẽ nhẹ hơn…”

“Anh còn muốn có lần sau nữa à?”

“Được được được, không có lần sau…” Lục Chinh đành phải thuận theo cô.

“Anh xin lỗi em đi!”

“Được, anh xin lỗi.”

“Anh đi đi!”

Người đàn ông vừa bực lại vừa buồn cười: “Em muốn anh đi đâu bây giờ?”

Đàm Hi chống quai hàm, vẻ mặt đầy ắp sự lên án.

Lục Chinh thương xót cô, cúi người hôn một cái, động tác nhẹ nhàng đến mức không thể tin được.

“Được rồi, đừng giận dỗi nữa.”

Lần này, Đàm Hi để anh ôm lấy, hai tay vòng lên cổ anh, nghiêng mặt dán vào lồng n.g.ự.c anh, nhỏ giọng thầm thì: “Không được ức h.i.ế.p em nữa…”

“Rõ ràng là em muốn chơi.”

“Anh không chịu phối hợp.”

Lục Chinh bế cô vào phòng tắm, một tay lấy khăn tắm đặt lên trên bồn rửa tay, vỗ nhẹ m.ô.n.g cô: “Ngồi cho vững.”

“Đau chân.” Cái miệng nhỏ nhắn trề ra, giống như lại sắp rơi lệ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/324.html.]

Đàm Hi hối hận rồi, hối hận đến mức xanh cả ruột rồi, cô chơi lửa không vui nên mới đi trêu chọc một con sói!

Đến khi tắm xong, Đàm Hi cũng ngủ mất.

Lục Chinh bọc người cô trong chiếc khăn tắm, bế cô lên giường, lau khô, rồi đắp chăn cho cô.

Cô gái ưm một tiếng, hai bên mày nhíu lại.

Giơ tay ra vỗ về, cúi người hôn cô.

“Khốn nạn...” Nắm đ.ấ.m tay hơi cuộn chặt lại, đặt bên cạnh gối, nhỏ giọng ngâm nga, giống như ấm ức, lại giống như làm nũng.

“Hi Hi?”

Hai mắt nhắm chặt lại, lông mi dài chớp chớp.

Lục Chinh thở dài, giơ tay ra chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Em ấy...”

Ba phần bất đắc dĩ, bảy phần dung túng.

Kéo chăn lên, xoay người đi vào phòng tắm, tiếng nước nhanh chóng truyền ra ngoài.

Dội người xong, anh chui vào trong chăn, tay chân áp sát lại ôm cơ thể trắng nõn đang cuộn tròn lại vào trong lòng, tắt đèn, nhắm mắt lại.

Căn phòng yên tĩnh.

Đàm Hi mơ một giấc mơ.

Trong mơ, một mảng màu đỏ nóng bỏng, xung quanh bùng lên một ngọn lửa, tiếp đó ngọn lửa vọt lên cao, là màu vàng rực sáng loáng.

Nhiệt độ càng lúc càng cao, từ gót chân lên đến lồng ngực, giống như có một luồng khí nóng đang bao phủ, từng lỗ chân lông đều như đang điên cuồng kêu gào.

Đập vào mắt là biển lửa tận cùng, mặc cho cô nhảy nhót chạy trốn thế nào cũng không thể thoát ra được.

“Nóng...”

Đàm Hi mở to mắt, rèm cửa màu xanh xám đón gió lay động, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang chiếu rọi, phía chân trời, mây rực lửa đỏ.

Lưng cô đang dán vào một vòm n.g.ự.c nóng bỏng, trên cái bụng nhỏ và trước n.g.ự.c là hai cái móng vuốt sói, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào vành tai cô, người cô giống như đang ở trong lò lửa.

Đàm Hi thử cử động chân tay, thấy anh không có phản ứng gì, lại giơ tay ra.

Thực sự quá nóng.

Chân tay nóng lên, mồ hôi chảy khắp người, đầu tóc dán chặt vào hai bên má, giống như cô vừa được vớt từ trong nước ra vậy.

“Dậy rồi à?” Giọng nói người đàn ông còn mang theo âm khàn khi mới ngủ dậy.

“Vâng, em muốn đi tắm...”

“Tắm cùng nhau.”

“Anh...”

Mười phút sau, hai người cùng ngồi trong một cái bồn tắm, Đàm Hi ghé sát người vào cạnh bồn tắm, quay lưng về phía người đàn ông.

Lục Chinh chia sữa tắm, kỳ lưng cho cô, lòng bàn tay từ từ di chuyển đến trước ngực, bị Đàm Hi nắm lấy.

Quay đầu lại, đôi mắt cảnh cáo: “Anh định làm gì?”

“Giúp em thoa sữa tắm.”

“Để tự em làm.”

“Đề phòng anh à?”

“Chẳng lẽ không nên đề phòng à?”

Nhị gia: “...”

Nhưng cuối cùng anh cũng không giày vò cô nữa, lần tắm cùng nhau này vô cùng đơn thuần.

Đàm Hi cảm thấy có chút không thể tin được, sói đói hôm nay ăn chay sao?

Có thể không?

Nhưng mặc kệ có thể hay không, đúng là Lục Nhị khống chế rất tốt.

Đi từ phòng tắm ra, Đàm Hi ngồi lên ghế, hưởng thụ dịch vụ ân cần của một người nào đó, khỏi cần nói cũng biết là đẹp đẽ đến đâu.

Ngay cả tiếng máy sấy cũng biến thành tiếng nhạc du dương êm ái.

Ọc ọc.

Đàm Hi vuốt ve cái bụng lép xẹp của mình, “Cậu ơi, cháu đói...”

Lục Chinh lắc đầu, đáy mắt lướt qua một tia bất đắc dĩ.

Đồ ăn còn lại đêm qua đã không ăn được nữa, hai người đành phải ra ngoài ăn.

“Hay là tiệm này đi?”

Lúc này, hai người dang đứng trước một tiệm bánh bao, lồng hấp bốc hơi nóng hổi, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

Đàm Hi đói đến mức chảy cả nước miếng.

Loading...