Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 325
Cập nhật lúc: 2025-02-05 09:23:09
Lượt xem: 18
Lục Chinh cũng dừng chân theo cô: “Em muốn ăn à?”
“Ừm ừm.”
“Vậy thì ăn ở đây đi.”
Đàm Hi uống một hơi hết chén cháo, ăn liền hai cái bánh bao nhân thịt.
Lục Chinh ăn nhiều hơn cô, tốc độ cũng nhanh, ăn xong thì ngồi nhìn cô ăn.
“Anh làm gì vậy?” Nhìn chằm chằm cô vậy là sao chứ?
“Ăn nữa không?”
Đàm Hi lắc đầu.
Khi thanh toán, cô lại mua thêm ba suất đóng gói mang về, định mang về cho ba cô gái trong ký túc xá.
Đi từ tiệm bánh bao ra, Lục Chinh đưa cô về trường học.
“Mai anh về thủ đô à?” Đàm Hi liên tục chọc vào cái mũi của Lục Chinh, giọng điệu nặng nề.
“Ừ.”
“Lúc nào đi?”
“Buổi sáng.”
“Vậy anh... khi nào lại tới nữa?”
Đáy mắt lướt qua ánh sáng u tối, “Sao thế, em không nỡ để anh đi à?”
Đàm Hi bĩu môi, ngang ngạnh nói: “Anh đùa đấy à?”
Lục Chinh lắc đầu, không trêu chọc cô tiếp nữa.
Cô nhóc này rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, lỡ cô bị chọc tức, không phân biệt tốt xấu liền múa móng vuốt, anh không muốn bị cào đâu.
“Khi nào rảnh anh sẽ tới. Ở trường, em phải chăm chỉ học hành, thi cuối kỳ nếu có bất kỳ môn nào không qua thì cởi quần ra chịu đánh đi! Sinh hoạt phí tháng sau đã trừ hết rồi, nếu còn bị anh tóm được nữa thì tiền sinh hoạt tháng sau nữa của em cũng đừng mong lấy được nữa.”
“Hừ! Không muốn thì không muốn!” Bà cô đây có tiền, không thèm chút thịt muỗi đấy của anh!
“Đừng giận dỗi nữa.”
“Em mà giận dỗi á? Còn lâu!” Đàm Hi phát hiện ra, hình như hôm nay Lục Chinh... dịu dàng khác thường?
Khi con sói ngoan ngoãn ở trong hang thì đương nhiên là dịu dàng, đó là bởi vì nó đã ăn no, tạm thời không có tính tấn công nữa.
Mười phút sau, chiếc xe Land Rover cao lớn dừng lại trước cổng trường.
Đàm Hi liếc mắt, lén nhìn anh một cái: “Anh còn gì muốn nói không?”
“Tối qua là lỗi của anh, em về nghỉ ngơi đi.”
“Hết rồi à?”
Lục Chinh trầm ngâm một lát: “Lần sau đừng có nghĩ ra mấy trò ngốc nghếch như vậy nữa, tránh để lại phải đào hố chôn mình.” Cơ mà, đối với anh mà nói, thực sự là vô cùng tốt.
Nghe vậy, suy nghĩ trong đầu Đàm Hi giống như bong bóng nổi trên mặt nước, nổ bộp một cái, hoàn toàn tan vỡ.
“Anh là đồ khốn kiếp!” Kích động thái quá.
Đây là nỗi đau đớn và sự hối hận vĩnh viễn trong lòng cô...
Ngăn bàn tay đang hầm hừ định mở cửa của cô lại, quay đầu cô lại quay về phía mình, Lục Chinh thở dài, “Anh sẽ nhớ em.”
Dáng vẻ người đàn ông như đang trịnh trọng làm việc, ngữ khí nghiêm túc khiến Đàm Hi nhất thời kinh ngạc.
“Ừm... em cũng sẽ nhớ anh.” Nói xong, đặt một nụ hôn lên má anh nhanh như chớp, sau đó mở cửa xe chạy đi xa.
Lục Chinh nhìn theo bóng lưng cô nàng nào đó chạy trối chết, bỗng thấy buồn cười.
Tiếng chuông điện thoại lạnh lùng vang lên.
Ý cười chợt thu lại, “... Ừm, tôi biết rồi. Tôi đến đó ngay đây.”
Lục Chinh khởi động xe, quay đầu xe lái về hướng ngược lại, nhanh chóng hòa vào trục đường chính.
Hai mươi phút sau, khu quân sự Tân Thị.
“Xin xuất trình giấy tờ.”
Lục Chinh hạ cửa xe xuống, đưa sổ xanh ra.
Người đó lật mở ra xem, khuôn mặt vốn nghiêm khắc lướt qua một tia kinh ngạc, thái độ bỗng trở nên cung kính: “Chào thủ trưởng!”
Trên tay Lục Chinh kẹp một điếu thuốc, khói trắng vấn vít, khua tay một cái, mùi thuốc tản ra, “Đừng gọi nhầm người.”
Ánh mắt anh lính cảnh vệ kiên quyết, “Chỉ cần còn có quân hàm thì phải gọi là thủ trưởng!”
Lục Chinh khẽ cười: “Mở cổng ra đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/325.html.]
“Rõ!”
Lưới sắt từ từ dâng lên, chiếc Land Rover xuyên vào, nhanh chóng biến mất trong phạm vi tầm nhìn.
Lúc này, trạm canh gác truyền đến tín hiệu thay ca.
Hai anh lính cảnh vệ thay đổi vị trí cho nhau.
Lính cảnh vệ A được thay ca trao lại s.ú.n.g cho lính cảnh vệ B rời đi.
“Đi thôi, đi ăn sáng.”
“Đi ăn ở căng tin nào?”
“Ồ, đã chín rưỡi rồi, đến căng tin số 2 đi, ở đó sữa đậu nành vẫn còn nóng.”
“Ừ. Đúng rồi, vừa rồi người lái chiếc Land Rover đến là ai thế? Tôi thấy mặt cậu biến sắc luôn.”
Lính cảnh vệ A nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới thận trọng đè thấp giọng xuống, nói: “Trên giấy chứng nhận quân đội của người ta viết là Tổng quân khu thủ đô đấy!”
“Mấy vạch mấy sao?”
Một vạch một sao là thiếu úy. Cứ theo đó, cho đến cấp đại úy là hai vạch bốn sao, tăng lên nữa là cấp tướng!
“Người ta là cành vàng thêm sao đấy! Còn hỏi mấy vạch mấy sao nữa à?”
“Mẹ ơi! Thế chẳng phải là cấp tướng rồi à?”
“Thiếu tướng đấy!”
“Người đó trông có vẻ còn trẻ lắm, sao đã trèo lên được vị trí đấy rồi?” Lính cảnh vệ B cảm thấy không thể tin được.
Đương nhiên, về phương diện này, lính cảnh vệ A hiểu biết hơn anh ta nhiều, “Thiếu tướng ba mươi tuổi ở quân khu thủ đô tuy không hay gặp, nhưng cũng không đến nỗi quá hiếm, người ta trên đầu có người che cho, lại lập được nhất đẳng công, quân hàm cứ thế được tăng lên thôi chứ sao?”
“Đúng là có cây đại thụ che vẫn mát mẻ hơn...”
“Nhưng mà, trường hợp người đó có vẻ đặc biệt.”
“Đặc biệt thế nào?”
“Bên trên có đóng dấu đỏ là tạm giữ lại quân hàm, có lẽ là bị phạt gì đó.”
“Bị phạt?”
“Bình thường trong những tình huống như thế, đều là bãi miễn chức vụ, nếu lỗi không lớn thì có thể tạm thời bị giữ quân hàm.”
Lục Chinh dừng xe trước tòa nhà tổng tham mưu, đi thẳng lên tầng sáu.
Trong phòng làm việc sáng sủa, Thời Cảnh đã ngồi một lát, Tiểu Trần đang sắp xếp đống công văn chồng chất trên bàn làm việc.
“Ông Cát đâu?” Lục Chinh vừa mở cửa đi vào, sau khi nhìn qua liền trầm giọng hỏi.
Mắt Thời Cảnh sáng lên, “Lão Lục, cậu đến rồi.”
“Ừm.”
Tiểu Trần rót trà cho anh, đặt lên trên bàn, “Tiểu đoàn trưởng Lục ngồi đây một lát, ông Cát đang có chút việc bận, bây giờ đang ở phòng họp trên tầng.”
Nghĩ ngợi một lát, lại bổ sung thêm một câu, “Ông Bàng cũng có mặt.”
Ánh mắt Lục Chinh hơi khựng lại, “Đến khi nào vậy?”
“Sáng sớm nay.”
“Có việc gấp à?”
“Tạm thời vẫn chưa có tin tức chính xác.”
“Ừm. Tôi biết rồi.”
Tiểu Trần cúi đầu, tiếp tục công việc đang làm.
“Ài, lão Lục, tôi nghe nói cậu đã đến Tân Thị từ hôm trước rồi, mấy ngày nay cậu làm gì thế?” Nói xong cười he he, vừa ti tiện lại vừa hèn mọn.
Lục Chinh uống ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Liên quan gì đến cậu?”
“Đừng ngại... chúng ta là anh em cơ mà, đáng ra phải không có chuyện gì cũng có thể nói chứ.” Nếu anh ta nhớ không nhầm thì cô nàng họ Đàm kia hình như cũng đang học đại học ởTân Thị...
“Anh em kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội á?” Khẽ xùy lạnh một tiếng.
Thời Cảnh ngẩn ra, nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua với ông Cát, lại liếc nhìn Tiểu Trần, chẳng lẽ cái tên này đã nói hết chuyện anh ta khai lão Lục ra rồi hay sao?!
Đáng tiếc, đồng chí Tiểu Trần còn đang chuyên tâm phân loại công văn, căn bản không hề chú ý đến ánh mắt của anh ta, nói gì đến chuyện phản ứng lại được?
Thời Cảnh buồn bực trong lòng.
“Nè... lão Lục, cậu nói bừa cái gì đấy! Tôi là loại người đó hay sao?!” Dù sao thì anh ta cũng đã hạ quyết tâm giả ngốc đến cùng rồi.
Lục Chinh nhìn anh ta một cái thật sâu xa khiến Thời Cảnh cảm thấy chột dạ.
“Cậu đừng có đánh trống lảng, tôi hỏi cậu mấy ngày nay làm gì cơ mà? Có phải là đêm đêm hoan lạc, ngày ngày lắc lư trên giường không?” Bạn Cảnh nháy mắt ra hiệu.