Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 327

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-05 09:23:43
Lượt xem: 16

Ông Cát nghỉ một lát, sắc mặt trầm trọng, tiếp tục nói: “Ba năm trước, khi thẩm tra công ty đại chúng, liền phát hiện mối họa ngầm tồn tại trong sổ sách, còn đã từng phát ra lệnh bắt, nhưng cuối cùng lại không có tác dụng gì, để Hồng Hâm thoát nạn, nhưng lại dọa cho Yan chạy thoát.”

“Dọa, thoát?” Thời Cảnh trừng mắt lên, nghĩa là sao chứ?

Nói đến chuyện này, ông Cát đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

“Khụ khụ…” Ông hắng giọng, “Theo lời khai của cán bộ cấp cao công ty, Yan vì sợ bị ngồi tù, cho nên đã chạy trốn trước rồi.”

Khi bị áp lực tinh thần đè nặng sẽ rất dễ thần hồn nát thần tính, nhưng đây cũng chỉ là cách nghĩ chủ quan, việc Yan tiến vào ngành rửa tiền này có lẽ còn có ẩn tình gì khác.

Đương nhiên là, Thời Cảnh cũng đã nghĩ đến.

Nhưng những gì ông Cát nói tiếp đã dập tắt ngọn lửa hy vọng vừa le lói lên trong lòng anh ta.

“Cho dù cô ta có nỗi khổ gì chăng nữa thì chuyện rửa tiền cũng là chuyện không thể phản bác được, xét trên góc độ pháp luật, Yan buộc phải trả giá vì hành vi này!”

Thời Cảnh đang ưỡn thẳng lưng bỗng nhiên sụp đồ, giống như trái bóng bơm căng bị xì hơi.

“Trả giá… cái gì?”

Ánh mắt ông Cát tỏ vẻ không nỡ, “Việc này còn phải xem đã có bao nhiêu tiền bẩn được rửa qua tay cô ta.”

Khoảng thời gian ba năm, số tiền chắc chắn là không hề nhỏ.

Cả người Thời Cảnh đều ngẩn ra, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Nếu cô ta chuyển làm nhân chứng chỉ điểm…”

Ông Cát vẫy tay, “Bây giờ nói đến những chuyện này vẫn còn sớm, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm cho được người đã.”

“Ông Cát, ông có tin tức rồi sao?” Thời Cảnh thấy kinh ngạc.

“Tạm thời chỉ có thể điều tra được, cô ta đã chạy trốn về phía Nam.”

“Là sát thủ do lãnh đạo cấp cao của Hồng Hâm phái đi, chỉ có thể moi từ miệng đám người đó…”

“Vô dụng thôi. Bọn họ đã thừa nhận việc phái sát thủ để diệt trừ Yan, nhưng những người đó kể từ lần cuối cùng báo một tin là từ nửa năm trước, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được thêm tin tức gì, cứ như thể người đã bốc hơi, biến mất một cách kỳ lạ.”

Khóe mắt Thời Cảnh khẽ giật: “Biến mất rồi?”

Ông Cát dùng vân tay mở tủ tài liệu, từ tầng trên rút ra một túi da bò đưa đến trước mặt Thời Cảnh, rồi đóng cửa tủ lại.

“Đây là…”

“Trong đây là khẩu cung của lãnh đạo cấp cao của Hồng Hâm.”

Thời Cảnh vội vàng mở ra, rút từ trong đó ra một cuốn sổ bằng tờ giấy A4, mở ra, nhìn liền lúc mười dòng.

Xem xong, tim bỗng nhiên trầm hẳn xuống.

“Biến mất rồi? Năm sáu người lớn đang sống sờ sờ sao lại vô duyên vô cớ biến mất rồi?” Ánh mắt lúng túng, rõ ràng là không thể tin được.

Anh ta đưa đồ sang, “Lão Lục, cậu xem…”

Vừa lật mở xem, mi tâm Lục Chinh càng lúc càng nhíu chặt lại hơn.

“Nếu không có gì bất ngờ, thì đám người này đã mất mạng rồi.”

Thời Cảnh không quá bất ngờ, rõ ràng là anh ta cũng có suy đoán này, chỉ cảm thấy như có một đám sương mù bao vây lấy anh ta, bóc hết lớp này lại đến lớp khác, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, đè chặt lên nhau.

“A Cảnh, cô em họ này của cậu đúng là không bình thường…” Ông Cát như cười như không.

“Ông đừng có chọc tôi…” Cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Chọc cậu? Không không không…” Ông già liên tục vẫy tay, “Tôi chỉ có sao nói vậy thôi. Yan có thể bình an vô sự ở Hồng Hâm ba năm liền, thành công tẩy trắng số tiền bẩn lên đến hàng trăm triệu, còn từ trong nước trốn ra nước ngoài, đủ biết cô ta có bản lĩnh thế nào rồi.”

“Đã đến lúc nào rồi mà ông còn nói mát nữa!”

Sắc mặt ông Cát nghiêm chỉnh lại, “Cậu cho rằng tôi đang nói đùa à? Chỉ riêng khả năng xoay chuyển thị trường cổ phiếu của cô ta cũng đủ khiến cho quân đội chú ý rồi!”

Nghe vậy chấn kinh, “Chẳng lẽ ý ông là muốn…”

“Không sai, chỉ cần tìm được người, đồng thời trải qua được vòng kiểm tra, tôi có thể suy nghĩ đến việc thu nhận cô ta vào đội đặc chủng, nhưng tiền đề phải là cô ta đúng là vô tội, nếu không tôi sẽ không mở lời với phía tòa án để đi cứu một kẻ làm hại nhân dân, làm hại quốc gia!”

Thời Cảnh cảm thấy, hôm nay anh ta giống như ngồi xe qua núi, một lát lên, một lát lại xuống.

Cho đến khi, anh ta cùng Lục Chinh đi ra khỏi văn phòng, tim mới hoàn toàn đập bình thường trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/327.html.]

“Lão Lục, sao tôi cứ thấy mình giống như đang mơ vậy nhỉ? Ui cha! Cậu đá tôi làm gì hả?”

“Giúp cậu chứng thực chứ sao.”

“Đồ trẻ con! Nhưng mà, đau lắm đấy, chứng tỏ tất cả mọi chuyện đều là thật đấy! Muahaha!”

“Tìm thấy người đã rồi hưng phấn sau cũng chưa muộn.”

Có thể nói là đập thẳng một gậy vào đầu.

Thời Cảnh lập tức trầm xuống, “Lão Lục, cậu nói xem em họ tôi chạy về phía nam, rốt cuộc là muốn đi đâu trốn chứ?”

Suốt khoảng thời gian này, anh ta liên tục người đi tìm, từ Hồng Kông cho đến Phúc Kiến, lại từ Phúc Kiến cho đến Hải Khẩu, thậm chí ngay cả Vân Nam cũng tìm rồi.

“Cô ấy sẽ không trốn ra nước ngoài đấy chứ?” Thời Cảnh liếc nhìn Lục Chinh.

Thấy Lục Chinh giơ tay sờ thuốc, anh ta tự giác móc bật lửa ra, châm thuốc cho Lục Chinh.

Lục Chinh hít một hơi thật sâu, “Không đâu.”

Sau đó, chầm chậm nhả khí, bao phủ gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc trong làn khói trắng, lại thêm mấy phần thần bí.

“Tại sao?”

“Nếu cô ta thực sự là người thông minh thì cô ta nên biết rằng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Nói xong, bước chân cũng nhanh hơn.

“Ài, cậu đợi đã…” Thời Cảnh ở phía sau co giò lên đuổi theo.

Lại nói đến ở trong văn phòng, ông Cát đã thở dài đến lần thứ ba, bị Tiểu Trần nghe thấy, “Báo cáo thủ trưởng, nhiệm vụ hoàn thành!”

“Phía Hồng Kông nói thế nào?”

“Họ sẽ phối hợp điều tra.”

“Ừm.”

“Thủ trưởng, ngài… thở dài chuyện gì vậy?”

“Còn không phải là vì thằng nhóc thối tha A Cảnh đó à, thật là làm tim vỡ vụn luôn!” Nếu không phải vì bảo vệ hình tượng thì ông Cát đã đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, kêu than oán thán.

Tiểu Trần thức thời không hỏi gì nhiều, nghĩ ngợi một lát, nhiệm vụ cấp bách lúc này là để ông Cát vui lên.

“Thủ trưởng, tôi có chuyện cần báo cáo!”

Chiêu thay đổi đề tài này xưa nay vẫn luôn hữu dụng, quả nhiên…

“Chuyện công à?”

Lắc đầu, “Là chuyện bát quái của Tiểu đoàn trưởng Lục.”

Ông Cát à một tiếng, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cậu nói ai?”

“Tiểu đoàn trưởng Lục.”

“Chuyện bát quái gì! Nói mau!” Đôi mắt bỗng chốc phát sáng, đâu còn dáng vẻ buồn bã phiền muộn lúc trước?

Xem ra, hóng hớt là bản tính trời sinh, không phân biệt nam nữ, không phân biệt tuổi tác!

Tiểu Trần thầm mặc niệm một tiếng xin lỗi trong lòng, nói xong vẫn lựa chọn bán đứng Lục Chinh.

“À ừm… Tiểu đoàn trưởng Lục có bạn gái rồi.”

Ông Cát trừng mắt.

Đồng chí Tiểu Trần lại tiếp tục quăng bom: “Nghe nói, đã phá thân người ta rồi…”

Miệng há to, nét kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cậu nghe ai nói thế?!” Ông Cát đứng dậy, chống gậy đi qua đi lại.

“Vừa rồi khi Tiểu đoàn trưởng Lục nói chuyện với đội trưởng Thời, tôi đã nghe thấy…”

“Ha ha ha! Được! Cậu nhóc này có tiền đồ đấy! Đúng là tôi đã không nhìn lầm cậu mà! Đợi một thời gian nữa sẽ báo lên trên thăng hàm cho cậu!”

Tiểu Trần không thể ngờ cậu chỉ định kể chuyện bát quái để dỗ dành cho ông Cát vui vẻ, ấy thế mà được thắng chức rồi?

Loading...