Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 329

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-05 09:24:16
Lượt xem: 16

“Điện thoại của ai kêu thế?”

Đàm Hi nhặt điện thoại lên, quay người đi ra ban công.

Ân Hoán?

Còn chưa kịp a lô đã bị đối phương giành nói trước, Đàm Hi càng nghe sắc mặt càng khó coi.

Mọi chuyện bắt đầu từ tối qua.

Sòng bạc làm ăn càng ngày càng lớn, danh tiếng của Ân Hoán cũng càng ngày càng vang dội, lại cộng thêm có chỗ dựa là công tử ăn chơi Tống Bạch, có thể nói là con cua tám cẳng hai càng đi ngang.

Người muốn cùng chia sẻ chén súp nóng hổi ngon lành kia càng lúc càng nhiều, trong đó bao gồm Lôi Minh, Lôi lão đại.

Trước kia Ân Hoán đã từng báo qua với Đàm Hi, hai người bàn bạc quyết định đi đến đâu hay đến đó.

Nếu đối phương thực sự có thành ý, thì họ cũng sẽ không từ chối.

Dù sao thì chuyện này cũng có lợi cho cả đôi bên.

Lôi lão đại cũng quả thực không khiến cho người ta thất vọng, hào sảng phóng khoáng đưa ra chi phiếu năm mươi vạn, nói là để mở rộng mặt tiền của sòng bạc, lại thêm mấy cái bàn chơi bài nữa.

Ân Hoán cũng không phải là loại người cắn chặt không buông, đối phương đưa ra mức khiến hắn hài lòng, hắn cũng vui vẻ chấp nhận.

Vì thế, Lôi Minh chính thức trở thành một cổ đông của sòng bạc, quan hệ với Ân Hoán cũng càng ngày càng tốt.

Tối qua, hai người hẹn nhau ở quán bar.

Khi Ân Hoán đến mới biết đã gọi gái, hắn còn chưa kịp ngồi xuống, trong lòng đã nghẹn cứng lại.

Mỹ nhân mềm mại, hương thơm vấn vít.

Tập trung nhìn cho kỹ, ái chà, còn là một mỹ nhân yêu kiều.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, rồi nhìn đến bộ ngực, cái eo tinh tế, vừa đủ ôm gọn trong lòng bàn tay.

Quan trọng là, còn là mặt học sinh dáng người phụ huynh!

Chỉ có điều, mùi nước hoa quá đậm, Ân Hoán đã quen ngửi mùi xà phòng giặt quần áo trên người vợ yêu nên hắt hơi liên tục ba cái, vô thức đẩy cô ta ra xa.

Lôi Minh đã uống mấy chén, tay trái một người đẹp chim sa cá lặn, tay phải một người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.

“Ân lão đệ, thế này là đệ không có phúc thưởng thức mĩ nhân rồi, tiếc thật.”

Cả đời này Ân Hoán ngoại trừ yêu vợ ra thì còn yêu thể diện nữa.

Vốn dĩ Lôi Minh chỉ đùa giỡn đôi câu, nhưng nghe vào tai hắn lại thay đổi ý vị, lập tức ngồi lên sô pha, vỗ đùi, hất cằm về phía cô gái bị hắn đẩy ra khi nãy, “Đến đây.”

Câu nói này đã định sẵn hắn đã bước chân vào con đường tự tìm đường chết.

Mấy ly rượu mạnh chui vào bụng, dù tửu lượng hắn có tốt thế nào cũng không ngăn được cơn đau đầu.

“Cô em mặt học sinh thân hình phụ huynh” tên là Lan Lan, thuộc tuýp cực kỳ hiểu chuyện, chỉ mấy câu phỉnh nịnh đã tâng Ân Hoán lên tận trời cao, mức độ tự tin bành trước cực độ.

“… Có thật vậy không? Anh Ân giỏi quá! Em chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào man như anh…” Cúi đầu, cắn môi, dáng vẻ e thẹn.

“Man à?”

“Tức là đàn ông đó.”Cô ta vội vã giải thích.

“Ợ… em, nói thật chứ?”

“Lan Lan chỉ muốn móc cả tim gan ra ngoài cho anh xem!”

“Ôi chao, nhìn cái miệng nhỏ xinh ngọt ngào chưa kìa…”

Còn chưa dứt lời, Lan Lan đã tự giác đưa cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào dán lên, Ân Hoán nhất thời ngẩn người.

Đến khi hắn phản ứng lại đẩy người ra xa thì cánh cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó là một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên…

“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”

Sầm Uất Nhiên đi cùng giáo viên hướng dẫn đến đây tiếp khách, tháng trước vừa lấy được báo cáo nghiên cứu thị trường của một công ty da thuộc, hôm nay đến đây là để bàn giao lần cuối, nói trắng ra là để nhận tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/329.html.]

Nhìn thấy công sức vất vả khổ cực suốt một tháng trời sắp thu được thành quả, tất cả mọi mừng vui phấn chấn chỉ vì khoảnh khắc kia biến thành tro bụi, tan tành mây khói.

Cô hy vọng biết bao tất cả mọi chuyện này đều chỉ là ảo giác.

Nhưng đáng tiếc, tối nay cô còn chưa uống một giọt rượu nào, đầu óc không thể tỉnh táo hơn được nữa.

Cô hy vọng biết bao nhiêu người đàn ông mà cô gái này đang ôm không tên là Ân Hoán.

Nhưng đáng tiếc, đúng là hắn.

Vội vàng đẩy mạnh cô gái trong lòng ra, cuống quýt đá đổ cả chai rượu, Ân Hoán đã hoàn toàn tỉnh cơn say, sự hoảng loạn trong mắt giống như một con d.a.o sắc nhọn hung hăng đ.â.m vào trong tim gan Sầm Uất Nhiên.

Mười năm bên nhau, cô hiểu rõ hắn như lòng bàn tay.

Hắn đang chột dạ…

Thì ra, hắn không hề có nỗi khổ sở gì cả, tất cả đều là tự nguyện.

“Ân Hoán, anh giỏi lắm.”

Chỉ ném lại một câu như vậy, Sầm Uất Nhiên đá cửa chạy đi, tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất giống như tiếng búa đập mạnh vào trong lòng hắn.

“Vợ ơi!” Bất chợt phản ứng lại, Ân Hoán đuổi theo ra ngoài.

Nhìn bốn phía xung quanh, đâu còn bóng dáng Sầm Uất Nhiên nữa.

“Vợ ơi——”

“Nhiên Nhiên——”

Khắp tầng trên tầng dưới, tìm suốt hai mươi phút đồngg hồ, ngay cả WC nữ cũng không tha, Ân Hoán gào đến khản cả cổ, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Cảm giác đó giống như cơ thể đang ở trên ngọn lửa nóng rực, nhưng trong lòng vẫn chìm vào trong băng lạnh vô tận.

Lần đầu tiên, hắn trực tiếp cảm nhận được cảm giác dầu sôi lửa bỏng là như thế nào.

“Vợ ơi… anh sai rồi… em quay về đi mà…”

Ân Hoán quay lại phòng bao, cầm chiếc áo da chuẩn bị rời đi.

“Ân lão đệ, cậu có sao không?”

Ân Hoán khua tay, không nói gì thêm.

“Muốn đi à? Được, Lan Lan, còn không mau đi hầu hạ anh Hoán của em đi? Hôm nay anh trả tiền – gấp ba! Chỉ cần em làm cho anh Hoán đây được thoải mái, thì không lo gì chuyện tiền nong cả đâu.” Lôi Minh hào phóng, lúc này, hắn đã bị hai cô gái một trái một phải trêu chọc đến thở hổn hển, hai chân giạng ra.

Lan Lan nghe vậy, đang ngồi trên ghế sô pha vội vã đứng lên, lắc lư cái eo nhỏ dán chặt lên người Ân Hoán.

“Anh Hoán… người ta hầu hạ anh đêm nay nhé!”

Gân xanh trên trán nổi lên, hai nắm đ.ấ.m tay cuộn chặt lại.

“Người ta sẽ cho anh rất nhiều thứ, nếu anh muốn có thêm mấy người nữa cũng không sao hết, b.o.m nổ dưới nước, b.ạ.o d.â.m gì gì cũng được hết, nhưng giá cả có lẽ là phải tính khác đó… ”

Ân Hoán chỉ cảm thấy ghê tởm, “Cút!”

“Ân lão đệ, thế này là cậu không đúng rồi, dù sao thì Lan Lan cũng là phụ nữ, cậu không thương hoa tiếc ngọc thì thôi đi, sao lại đi…”

“Mày có dám nói lại một lần nữa không?” Ân Hoán xông đến, ấn người kia xuống đất, nắm lấy cổ áo bắt đầu sống c.h.ế.t lắc lư.

Lôi Minh vốn dĩ đang say lúy túy, còn tưởng rằng hắn đang đùa: “Lão đệ, có phải chú em nhắm trúng hai cô em này của anh, muốn chơi trò song…, à không, tam phi không?”

“Bay cái mả mẹ nhà mày!” Ân Hoán nghiến răng, quật ngã hắn xuống đất, “Nếu vợ tao không còn nữa, mày chờ xem tao lột da mày thế nào!”

Nói xong, vắt áo lên vai, xoay người rời đi.

Bóng lưng cô độc như nhuốm thêm một tầng bi thương nặng nề, nhưng vẫn thẳng tắp như cũ.

“Anh Hoán, anh cứ ném em lại thế này sao?” Lan Lan đuổi theo, chạy đến bên chân hắn, liều mạng cọ n.g.ự.c vào.

Ân Hoán quay người đá một cước, “Cút!”

Lan Lan ôm ngực, đau đến nước mắt chảy ròng ròng, “Anh Hoán…”

Đáp lại cô ta là bóng lưng kiên quyết rời đi của người đàn ông.

Loading...