Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 330

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-05 09:24:32
Lượt xem: 17

Rời khỏi hộp đêm, Ân Hoán cưỡi xe mô tô đi thẳng đến ngõ Thanh Đồng.

Chạy nhanh như bay lên lầu.

Khi mở cửa ra là bóng đêm đập vào mặt, cả căn phòng băng lạnh.

“Vợ ơi?” Hắn khẽ gọi, giọng điệu nổi lên sự cẩn thận dè dặt mà ngay cả bản thân hắn không hề nhận thấy.

Toàn thân uể oải, sương mù đầy mặt.

Hắn đi từ phòng ngủ đến nhà bếp, “Nhiên Nhiên, đừng trốn nữa… anh xin lỗi còn không được sao?”

Đừng bỏ mặc anh.

Mở tất cả đèn sáng trong nhà, tìm khắp một lượt từng ngóc ngách, ngay cả ngoài cửa sổ cũng không bỏ qua, không có…

Đều không có…

Ngồi ở mép giường, cảm giác bất lực, Ân Hoán móc bao thuốc ra.

Rút một điếu thuốc, khi châm lửa mới phát hiện ra ngọn lửa đang lắc lư, thì ra là tay hắn đang run.

Cười khổ một tiếng, đập bật lửa, lại ngậm điếu thuốc trong miệng, không có lửa, cũng không có khói, căn phòng ngập tràn ánh sáng cũng không thể xua đi được bóng ma tâm lý ngày càng nặng nề trong lòng hắn.

“Vợ ơi…”

Bỗng nhiên hắn nhớ lại, năm xưa khi hai người mặc kệ áp lực ở bên nhau, Nhiên Nhiên đã từng nói rằng.

“Ân Hoán, cái gì em cũng có thể nhịn được, chỉ có một điều không thể - bất trung! Cho dù chỉ là về thể xác hay là trái tim. Nếu anh ngoại tình hay thay lòng đổi dạ thì làm ơn hãy cho em biết sớm, chúng ta chia tay trong vui vẻ.”

Lúc đó hắn đã trả lời thế nào?

“Em đừng hòng nhé!” Vừa bá đạo lại vừa điên cuồng, nhưng không hề có bất kỳ lời hứa hẹn nào với cô.

Còn Nhiên Nhiên của hắn thì sao? Chỉ liếc nhìn hắn một cái, không nói gì hết.

Cho đến hôm nay, Ân Hoán mới kinh hoàng nhận ra rằng, hàm ý của ánh mắt đó – là thất vọng!

Thì ra, ngay từ đầu cô ấy đã thấy thất vọng về hắn.

Nhưng cô vẫn lựa chọn không dừng bước cũng không từ bỏ, theo lời nói khi đó của cô ấy, cái gì cô cũng nhịn được – sự phóng khoáng của hắn, sự thô bỉ của hắn, tất cả thói quen xấu của hắn.

Cho nên, cuối cùng là chính tay hắn đã hủy đi tất cả mọi thứ sao?

Nếu anh ngoại tình, nếu anh thay lòng đổi dạ… thì chúng ta chia tay trong sự vui vẻ…

Chia tay trong sự vui vẻ…

“Không… không đâu…”Ân Hoán lấy tay che mặt, gương mặt bị lòng bàn tay che đi không nhìn thấy rõ được biểu cảm, nhưng cơ thể run rẩy và những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ cổ họng đã bán đứng cảm xúc chân thực của hắn lúc này.

Một cảm giác kinh hoàng đang chà mạnh lên trái tim hắn, dường như có thứ gì đó rất quan trọng đang từ từ rời khỏi sinh mạng hắn.

Bỗng nhiên hắn đứng dậy, rất nhanh sau đó, tiếng đóng cửa mạnh vang lên.

Lại nói đến Sầm Uất Nhiên, khi cố nén cơn giận trong lòng rời khỏi hộp đêm, cô nhìn sắc trời đen kịt mịt mù, không biết phải đi đâu về đâu?

Cảnh tưởng Ân Hoán thân mật bên người phụ nữ khác cứ lóe lên từng lần một trong đầu cô, trái tim dường như đã có một lỗ hổng lớn.

Cô biết, cho dù có sửa chữa thế nào cũng không thể trở về hình dạng như ngày xưa được nữa.

Có một số chuyện, một khi đã xảy ra rồi thì tức là đã xảy ra rồi, có giải thích nhiều hơn nữa cũng không thể xua đuổi đi sự tuyệt vọng vào khoảnh khắc ấy, giống như một cái gai đ.â.m sâu vào trong da thịt, người bên ngoài không nhìn thấy được, nhưng chỉ có bản thân mới cảm nhận được cơn đau đớn ấy nhức nhối thế nào.

Cô muốn về nhà…

Đến khi phản ứng lại được, cô đã ngồi trên một chiếc xe taxi.

“Cô gái à, cô muốn đi đâu?”

“Ga tàu.”

Nhìn cảnh vật đang dần chạy ngược lại bên ngoài cửa sổ, cô không thể nào nén được những dòng lệ đã chảy đầy trên mặt.

Ba mươi phút, xe vẫn đang chạy về phía trước, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đã không thấy cảnh vật gì nữa, chỉ thấy đèn đường hun hút bên ngoài, xung quanh một mảng đen kịt.

“Đây không phải là đường đi đến ga tàu!” Sầm Uất Nhiên phản ứng lại, giơ tay ra kéo tay nắm cửa, không hề nhúc nhích.

“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”

Không kịp ảo não buồn phiền nữa, cô trầm giọng chất vấn, sống lưng căng lên cứng đờ.

Két!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/330.html.]

Tiếng phanh xe chói tay phá tan màn đêm tĩnh mịch, từ xa xa truyền đến mấy tiếng chó sủa.

“Đến bây giờ mới nhận ra, cô không thấy là quá muộn rồi à?” Lái xe ngồi trên ghế lái xe quay đầu lại, vết d.a.o c.h.é.m trên mặt từ thái dương kéo dài đến tận sườn cánh mũi.

“Tôi không quen anh.” Sầm Uất Nhiên nắm chặt hai tay lại, cố gắng ngăn chặn sự kích động.

Đối phương dám dừng xe ở đây chứng tỏ là sẽ không có người đến, cho dù cô có gào rát họng cũng vô dụng.

Tên mặt sẹo nghe vậy, cười hai tiếng quái dị: “Cô không cần phải quen biết tôi, tôi quen biết cô là được rồi – Sầm Uất Nhiên!”

Nghe đối phương nói ra tên mình, Sầm Uất Nhiên giật mình kinh hãi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cơn đau truyền tới khiến cô miễn cưỡng duy trì được sự trấn tĩnh.

“Tôi không có thù oán gì với anh.”

Người đàn ông cười xùy.

“Là ai sai khiến anh?” Ánh mắt Sầm Uất Nhiên băng lạnh.

“Cô hỏi quá nhiều rồi đấy.” Nói xong, hắn thẳng tay bịt miệng cô lại.

“Ưm…”

Người đàn ông nhào về phía trước, động tác vô cùng nhanh nhẹn, căn bản không hề cho cô có thời gian để phản ứng lại.

“Thả… ưm…” Tay chân đã vô dụng, cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Bốp!

Người đàn ông kéo tóc cô, sự hung hãn hiện rõ nơi đáy mắt: “Yên tĩnh đi, nếu còn động đậy nữa ông g.i.ế.c c.h.ế.t con mẹ mày luôn đấy!”

Toàn thân Sầm Uất Nhiên cứng đờ, tai phải ong ong lên.

Tên mặt sẹo tỏ vẻ hài lòng, khi kéo cô xuống xe, bị Sầm Uất Nhiên đá trúng đũng quần.

“A!” Hắn hét lên thảm thiết, “Con c.h.ế.t tiệt này!”

Sầm Uất Nhiên mặc kệ đầu gối bị đá mài xước, vội vã đứng dậy chạy trốn.

Tên mặt sẹo một tay che vật thể trong quần, hung dữ đuổi theo.

“Cứu tôi với!” Cô kêu cứu xuất phát từ bản năng.

Đáp lại cô chỉ là tiếng gió mát lạnh và tiếng vang vọng lại trong không khí.

Sầm Uất Nhiên không hét nữa, nơi đây là vùng ngoại thành, càng yên tĩnh càng chứng tỏ là vùng hẻo lánh…

“Mày đứng lại!”

Thấy người đàn ông kia đã sắp đuổi đến nơi, cô khom người nhảy, đ.â.m vào trong lùm cây bên cạnh đường.

Bụi cỏ dại cao bằng nửa người đã che chắn cho cô ẩn nấp trong đó.

Tiếng chửi rủa xen lẫn tiếng thở hổn hển của người đàn ông ngày càng đến gần, Sầm Uất Nhiên không tự chủ được nín thở.

“Đừng trốn nữa tao nhìn thấy mày rồi.”

Toàn thân cô cứng ngắc, chân tay lạnh ngắt.

Tên mặt sẹo lật tung bụi cỏ, phiến lá hình răng cưa cứa vào mặt hắn, từng giọt m.á.u lăn xuống gò má hắn, trông đáng sơ như ác quỷ.

“Tao đếm đến ba, nếu mày còn không ra đây thì đứng trách tao không khách khí đấy!”

“Một.”

Sầm Uất Nhiên cắn chặt môi dưới.

“Hai.”

Nắm đ.ấ.m cuộn chặt lại, gân xanh gồ lên trên cánh tay.

“… Ba.”

Cô nhắm mắt chấp nhận số mệnh đến với mình.

Nhưng tên mặt sẹo vẫn chưa phát hiện ra cô, mắng chửi rời đi, tìm kiếm ở một nơi khác.

Sầm Uất Nhiên thở dài một hơi, khom lưng dịch về phía sau.

Đúng lúc cô tưởng mình đã thoát được, bắt đầu đứng lên chạy trốn thì tên đàn ông hét lớn một tiếng, nhào lên từ đằng sau, ấn cô ngã xuống đất.

“Chạy nè! Tao cho mày chạy à!” Tên mặt sẹo kéo tóc cô, cầm trán nện xuống mặt đất.

Loading...