Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 334
Cập nhật lúc: 2025-02-05 09:25:34
Lượt xem: 18
Giang Dự nghe vậy, khẽ cười đáp: "Không đến, sao có cơ hội xem cô ra sức đối phó với một người phụ nữ đã không còn sức phản kháng nữa đây?"
Vừa cười vừa thật, bỗng nhiên khiến Sầm Đóa Nhi thấy tim mình như bị treo ngược lên.
"Anh Giang nói đùa gì vậy..."
Nhưng Giang Dự không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng đến trước mặt Sầm Uất Nhiên, tự tay dìu cô ngồi dậy, sau đó cởi áo khoác trên người khoác lên vai cô.
"Em có sao không?" Ngữ khí dịu dàng, đôi mắt ngập tràn sự quan tâm.
Sầm Uất Nhiên khua tay, ngồi dậy từ trong lòng anh ta, siết chặt lấy chiếc áo khoác vẫn còn lưu hơi ấm, một giây sau, đã ngẩng lên nhìn anh: "Cảm ơn."
Hai chữ thốt ra như thể đã dùng hết tất cả sức lực, cô cúi đầu theo thói quen, bầu không khí giữa hai người cũng vì thế mà lâm vào trạng thái cứng ngắc.
"Em có đứng lên được không?" Anh ta hỏi.
"Ừm." Sầm Uất Nhiên gật đầu, giọng mũi nặng nề khiến người ta vô cùng thương xót.
Mi tâm Giang Dự nhíu chặt lại, dìu cô đứng dậy. Sầm Uất Nhiên dựa vào vai người đàn ông rồi mới từ từ đứng vững được.
Sau đó, nhỏ giọng cảm ơn.
Đáy mắt người đàn ông lướt qua một nụ cười nhàn nhạt rồi chợt bình tĩnh trở lại.
Sự giao lưu giữa hai người lọt vào mắt Sầm Đóa Nhi, suýt nữa thì khiến cô ta cắn đứt môi.
Đúng là đồ đĩ thích ve vãn đàn ông, đi đến đâu câu dẫn đàn ông đến đấy, đúng là chó không đổi được tật ăn phân mà!
"Anh Giang, sao anh lại đến Tân Thị..."
Giang Dự giơ tay lên, cắt ngang lời cô ta, ánh mắt hàm ý sâu sắc, mơ hồ uy hiếp.
Còn bên kia, tên mặt sẹo đã bị đám người mặc áo đen khống chế, tay hắn bị trói ngược ra đằng sau, miệng bị nhét một miếng gỗ, mới đầu còn hung dữ gào thét, sau đó cổ họng bị chà xát chảy m.á.u nên tiếng kêu mới bắt đầu nhỏ dần, cho đến bây giờ, đã không còn phát ra bất kỳ tiếng kêu nào nữa.
Bởi vì, mở miệng là chảy máu!
Sầm Uất Nhiên nhìn chằm chằm vào dịch thể màu đỏ kia, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác vui sướng không ai biết được.
Chỉ hận sao chỗ m.á.u đó không nhiều hơn nữa, thật nhiều hơn nữa?!
"Đưa đây." Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của người đàn ông giơ về phía trước, ánh mắt Sầm Đóa Nhi chợt lóe lên.
Cô ta bất giác lùi lại nửa bước.
"Anh Giang, anh..."
Vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống: "Đừng để tôi nói lại đến lần thứ hai."
Sầm Đóa Nhi không dám nhìn vào đôi mắt vô cùng có sức uy h.i.ế.p kia của hắn, đôi mắt tránh ra, cứng đầu nói: "Đây là chuyện của Sầm gia, còn chưa đến lượt..."
"Nếu là chuyện liên quan đến vợ chưa cưới của tôi thì sao?"
Khi người đàn ông cười chỉ cảm thấy dịu dàng nho nhã, khi không cười lại khiến người ta cảm thấy vô cùng băng lạnh.
"Vợ chưa cưới?" Bởi vì quá đỗi kinh ngạc cho nên âm lượng tăng lên chót vót, vô cùng chói tai: "Giang Dự, anh đùa cái gì thế?"
"Chuyện này tôi không cần phải giải thích với cô."
"Ha ha..." Sầm Đóa Nhi cười lạnh: "Cô ta sao? Cái đồ con riêng không còn mặt mũi đi gặp người ngoài này sao? Là vợ chưa cưới của Giang Dự anh sao?"
Cô ta nói từng câu từng chữ gần như nghiến răng nghiến lợi, khi nói còn nhìn chằm chằm vẻ mặt người đàn ông, cuối cùng chán nản phát hiện ra anh ta không hề có ý đùa cợt.
"Giang Dự! Anh điên rồi!"
Không chỉ là cô ta, ngay cả Sầm Uất Nhiên cũng không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt.
"Đưa đồ đây." Giọng người đàn ông trầm xuống, đã bắt đầu nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/334.html.]
"Không! Chắc chắn là ba tôi bảo anh đến cứu nó đúng không? Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà mọi người ai cũng bảo vệ nó chứ?"
"A Tam!"
"Dạ!" Người áo đen được gọi tên lên tiếng đáp lại rồi tiến lên, trực tiếp đoạt lấy camera trong tay Sầm Đóa Nhi, đưa đến trước mặt Giang Dự.
Người đàn ông giơ tay đón lấy, ánh mắt nhìn sang bên trái ra hiệu.
A Tam lấy đĩa đang ghi ra, cung kính đưa lên.
"Những thứ này tôi sẽ giữ hết."
"Giang Dự! Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo." Sầm Đóa Nhi nói cứng, nhưng âm thanh run rẩy đã bán đứng sự khiếp đảm trong lòng cô ta lúc này.
Ở trước mặt Giang Dự, cô ta chưa bao giờ được lời.
"Vẫn là câu nói đó, cô làm tổn thương người của tôi, thì tôi phải quản."
"Rốt cuộc là anh thích người phụ nữ này ở chứ điểm nào chứ?"
"Chuyện không liên quan đến cô." Vẻ mặt Giang Dự lãnh đạm.
"Được, anh muốn tự đắm mình vào thì tôi cũng hết cách." Giọng nói ngưng lại: "Nể tình quan hệ giữa hai nhà Giang Sầm, tôi không khỏi phải nhắc nhở anh một câu, loại phụ nữ này, một khi đã dính vào rồi thì chỉ sợ sau này anh có muốn đá cũng không đá đi được, anh nên sớm xử lý dứt điểm đi, đừng để u mê!"
Vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi.
Sầm Đóa Nhi tức giận, hàm răng cắn chặt trong khoang miệng, dần nếm được mùi m.á.u tanh.
Tất cả mọi chuyện đáng ra phải không để lộ chút dấu vết nào, chỉ cần tên mặt sẹo thành công, cô ta sẽ lấy chiếc CD đi ép ba sửa di chúc...
Thật không ngờ, giữa đường lại có một hòn đá ngáng chân là Giang Dự, hại kế hoạch của cô ta thất bại.
"Sầm Uất Nhiên, hôm nay cho mày thoát được kiếp nạn này." Giọng điệu hiện rõ sự đáng tiếc, bỗng nhiên mỉm cười: "Chỉ mong sau này, lần nào mày cũng được may mắn như vậy!"
Nói xong, ý cười thu lại, nhặt chiếc hòm mật mã dưới đất lên, sải bước rời đi.
"Ô..." Nhưng tên mặt sẹo đột nhiên phản ứng, đôi con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào chiếc hòm trong tay Sầm Đóa Nhi.
Đó là của hắn!
Cười lạnh thành tiếng, bước chân Sầm Đóa Nhi di chuyển, đi đến trước mặt tên mặt sẹo, cúi người, tầm mắt ngang bằng với hắn.
"Chết đến đ.í.t rồi vẫn còn để ý đến tiền, đáng tiếc, cả đời này mày cũng không còn phúc để hưởng thụ được nữa đâu."
Tên mặt sẹo nhìn cô ta đầy phẫn nộ.
Nhưng cô gái còn đang nhíu mày, đáy mắt lướt qua sự độc địa ác liệt, một lần nữa mở chiếc hòm mật mã trước mặt tên mặt sẹo ra.
Lớp kính cường lực dần cuộn lên, để lộ ra chiếc hộp trống không bên trong, không có gì ngoài một tờ giấy A4 in đầy chi phiếu.
Dù là Giang Dự cũng không khỏi ghé mắt nhìn, sự ngạc nhiên nơi đáy mắt hiện lên rõ ràng.
Lá gan của người phụ nữ này không hề nhỏ, không chỉ bảo hổ lột da, mà còn định tay không bắt sói trắng nữa sao?
Cũng không biết là cô ta không có đầu óc, hay là quá bạo gan nữa.
Giở trò với một kẻ liều mạng ư?
He...
"Con đĩ này!" Khi Sầm Đóa Nhi bắt đầu mở hộp, A Tam đã làm theo ám hiệu lấy khối gỗ trong miệng tên mặt sẹo ra, nên giờ hắn mới mở miệng nói được.
"Dám lừa ông! Ông g.i.ế.c c.h.ế.t mày!" Cơn phẫn nộ giống như đám lửa, ngày càng bùng lên trong mắt người đàn ông, gương mặt méo mó lại cộng thêm dính đầy m.á.u tươi khiến hai chân Sầm Đóa Nhi mềm nhũn, không khỏi lùi lại mấy bước.
Cũng may, hai tay tên mặt sẹo đều bị trói lại phía sau, giống như một con ch.ó nổi cơn điên, chỉ hận không thể xé xác đối phương, nhưng đáng tiếc trên cổ có một sợi xích cho nên không thể nhào lên trên được.
Sầm Đóa Nhi trấn tĩnh lại, tiếp tục cười lạnh: "Đồ vô dụng không làm được gì, mày vẫn còn có tư cách đòi tiền tao cơ à? Có mỗi con đĩ mà mày cũng không xử lý được thì còn sống trên đời này làm gì nữa? Nếu tao mà là mày thì tao cắn lưỡi c.h.ế.t luôn rồi, nếu không thì đ.â.m đầu vào đâu c.h.ế.t đi cũng được, để không phải sống như con ch.ó c.h.ế.t bị người ta chà đạp nữa."