Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 336

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:44:53
Lượt xem: 16

Sầm Uất Nhiên cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ sau lưng, đôi mắt giống như vòi nước bị mở ra, nước mắt không ngừng tuôn ra, giống như phát tiết tất cả mọi ấm ức và không cam tâm!

Không ai biết rằng, cô đã phải trải qua một đêm tuyệt vọng đến đâu.

Người yêu phản bội, nỗi sợ hãi bị cưỡng hiếp, còn cả sự hoang mang với tình thân, với tương lai, tất cả đều chất lại cùng nhau bộc phát.

Cô không ngốc.

Thực sự không ngốc.

Chỉ là không muốn quá thông minh...

Nhìn mọi chuyện quá rõ ràng, kết quả sẽ chỉ làm tổn thương mình tổn thương cả người khác mà thôi.

Cho nên, cô thà rằng giả bộ ngốc nghếch.

Ví dụ như, chuyện tình cảm giữa cô và Ân Hoán, ngay từ đầu đã nguy hiểm rình rập khắp nơi.

Cho đến ngày hôm nay, nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh kia thì cô nghĩ, có lẽ mình vẫn mắt nhắm mắt mở tiếp tục làm một kẻ câm điếc.

Nhưng không ngờ, sự dung thứ nhẫn nhục của cô chỉ trở thành cái cớ để Ân Hoán được đà lấn tới.

Lại chẳng hạn như, mối quan hệ giữa cô và Sầm Chấn Đông, cho dù biết được sự thật từ chính miệng mẹ cô, nhưng cô cũng không muốn đi tranh giành "thứ đáng ra phải thuộc về mình nhưng lại chưa từng thuộc về mình bao giờ" đó.

Hiện thực vô tình đã cho cô một cái tát đau điếng!

Ông trời cũng không nỡ lòng nhìn cô tiếp tục u mê thêm nữa, nên mới gọi cô tỉnh lại!

Thì ra, có một số chuyện, không phải là khi ta tránh né thì sẽ không xảy ra, không phải là ta chịu nhượng bộ thì đối phương sẽ chịu nương tay!

Khóc đủ rồi, nghĩ thông suốt rồi, Sầm Uất Nhiên giơ tay lau nước mắt.

Một hộp giấy rút được đưa đến trước mặt cô, Giang Dự tiện tay đóng luôn cửa ghế ngồi phía sau lại: "Cầm lấy."

"... Cảm ơn." Giọng nói khàn đặc khô khốc.

Người đàn ông quay ra cốp xe phía sau, khi về đã cầm trong tay một chai nước đặt vào trong tay Sầm Uất Nhiên.

Không hề nhiều lời, trực tiếp giúp cô đóng cửa xe lại, rồi đi sang bên khác, ngồi lên ghế lái xe, khởi động xe chạy đi.

Xe nhanh chóng ổn định tốc độ.

Sầm Uất Nhiên quay đầu, đỏ mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Bên ngoài đó có gì đáng xem?" Giang Dự đột nhiên nói.

Cô lắc đầu.

Một mảng đen kịt, không có gì đẹp cả.

"Nước."

Sầm Uất Nhiên quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt nghi hoặc.

Giang Dự lại nói nữa, lần này nhiều thêm một chữ: "Uống nước."

Trong mắt cô vẫn không hiểu.

Trầm ngâm giây lát, anh bình tĩnh nói: "Không ngại nói chuyện với tôi chứ?"

"Không..." Ngại.

Vừa mở miệng hỏi, mới phát hiện giọng đã khàn đặc đi, chẳng trách anh ta lại bảo cô uống nước.

Sầm Uất Nhiên mở nắp chai, uống mấy ngụm liền, cảm giác khô rát mới từ từ bớt đi.

"Nói gì chứ?" Cô hỏi.

"Tùy thôi."

Cô nghĩ ngợi một lát: "Tại sao anh lại cứu tôi?"

"Được người ta ủy thác."

"Là ai?" Thực ra, trong lòng cô đã mơ hồ có một đáp án.

"Ba em."

"Hai người... có quan hệ gì?"

Giang Dự khẽ cười: "Hai nhà Giang Sầm xưa nay quan hệ rất tốt, tôi gọi ông ấy là chú Sầm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/336.html.]

"Vậy..." Cô cắn môi: "Chuyện di chúc anh cũng biết đúng không?"

"Ừm."

"Tại sao Sầm Đóa Nhi lại bắt cóc tôi, còn... cả quay đoạn video đó?" Nắm đ.ấ.m tay siết chặt lại.

"Nếu tôi đoán không lầm, thì có lẽ cô ta muốn dùng thứ đó để uy h.i.ế.p chú Sầm sửa đổi di chúc."

"Liệu có tác dụng không?"

Mi tâm người đàn ông hơi cau lại, liếc nhìn cô: "Em có ý gì?"

"Anh có cảm thấy, dùng thứ này để uy h.i.ế.p Sầm... ông ta, liệu có tác dụng không?

Trong mắt Sầm Uất Nhiên, Sầm Chấn Đông chỉ là một người cha vô trách nhiệm, đồng thời cũng là một người chồng vô trách nhiệm, cho dù là đối với mẹ cô hay đối với gia đình ban đầu của ông, ông đều chưa làm tròn được trách nhiệm.

Xưa nay, cô chưa bao giờ tin có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, khoản di sản đó đối với cô hoàn toàn không quan trọng gì.

Thà rằng không biết cha mình là ai, cũng không muốn mình là con riêng!

Thực ra đối với cô mà nói, cái tên "Sầm Chấn Đông" này cũng không hề xa lạ gì, khi còn học đại học, cô đã từng đi nghe một buổi tọa đàm của ông ta.

Khi đó, cô chỉ cảm thấy rằng người đàn ông thành công này nên được treo trên trang bìa tạp chí tài chính, chỉ để người ta chiêm ngưỡng. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, một người như vậy lại cách mình gần như vậy, gần đến mức có liên quan đến huyết thống.

Cho nên, Sầm Uất Nhiên vẫn theo thói quen coi ông là một thương nhân chứ không phải là một người cha.

Còn thương nhân vốn coi trọng lợi ích, sao có thể vì một cái đĩa CD làm tổn hại đến lợi ích của mình chứ?

Giang Dự nghe vậy, ánh mắt kỳ quái: "Nếu không có tác dụng thì em cảm thấy tại sao Sầm Đóa Nhi lại không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc công sức làm chuyện tổn hại đến lợi ích của đối phương mà chưa chắc đã thành công?"

Sầm Uất Nhiên á khẩu không trả lời được.

Có lẽ cô ta chỉ là chó cùng rứt giậu…

Đương nhiên là sự việc còn chưa đến mức không thể cứu vãn nổi, Sầm Đóa Nhi cũng không phải là kẻ không có đầu óc, cho nên lý do này không được thành lập.

"Vừa rồi đều là em hỏi, bây giờ đến lượt tôi hỏi."

Sầm Uất Nhiên gật đầu: "Anh nói đi."

Đây là ân nhân cứu mạng của cô, cho dù là… được người đó nhờ cậy, nhưng cũng phải mang ơn trong lòng.

"Trong ấn tượng của em, chú Sầm là một người như thế nào?"

Câu hỏi nội dung sâu sắc, nhưng không hề có tính công kích, Sầm Uất Nhiên thành thật trả lời: "Không có ấn tượng gì."

Lần này, đến lượt Giang Dự á khẩu.

"Vậy em có muốn tha thứ cho ông ấy không?"

"Ông ấy đã nhận lỗi với tôi chưa?"Nếu đã không nhận lỗi, thì tha thứ thế nào?

"Trong lòng em có oán hận."Anh ta dùng câu trần thuật.

"Đúng vậy."Trực tiếp lại thẳng thắn, không hề làm bộ.

"Em có suy nghĩ thế nào về di sản?"

Ánh mắt Sầm Uất Nhiên lóe sáng, trải qua chuyện ngày hôm nay, cô cũng coi như đã hiểu ra, bây giờ vấn đề không phải là cô có muốn tranh giành hay không, mà là cô không thể không tranh giành!

Sầm Đóa Nhi có thể bắt cóc cô một lần thì cũng có thể bắt được lần thứ hai, không có vốn liếng thì làm sao sinh tồn được đây?

Rất nhiều khi, cố ép bản thân nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không thể khiến đối phương dừng lại, mà ngược lại chỉ khiến dã tâm của đối phương càng lớn hơn, cho đến khi, ép bạn đến mức không thể lùi bước được nữa – phía sau, đã là vách đá sâu vạn trượng!

Trước đây, cô còn may mắn, nhỡ người nhà họ Sầm coi thường so đo tính toán với cô thì sao?

Bây giờ nghĩ lại, thật là buồn cười…

Sao có thể không so đo tính toán được chứ? Thánh mẫu chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ảo tưởng, còn trong cuộc sống thực tế, ích kỷ mới là bản tính của con người, chỉ có điều mức độ của mỗi người khác nhau.

"Tôi chỉ có thể nói với anh, cái gì là của tôi thì cuối cùng vẫn sẽ thuộc về tôi, không ai có thể cướp đi được."

Đáy mắt Giang Dự lướt qua một nụ cười thâm sâu.

Vợ tương lai của anh ta sao có thể là người dễ dàng để cho bất kỳ ai ức h.i.ế.p cũng được?

Không còn nghi ngờ gì nữa, từ khi gặp gỡ cho đến bây giờ, cảm giác của anh ta đối với Sầm Uất Nhiên chỉ có hai chữ…

Hài lòng!

Cô độc, dũng cảm mưu cầu sự sống khi lâm vào tuyệt cảnh, phản công bằng cách lợi dụng khéo léo, còn cả bản tính thơ ngây lương thiện không thể che đậy được, đã khiến anh ta không thể rời mắt nổi.

Loading...