Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 337

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:45:19
Lượt xem: 13

"Em cũng đừng trách chú Sầm, bao năm nay chú ấy không hề biết đến sự tồn tại của em."

"Cho nên, không biết là không có tội?" Sầm Uất Nhiên cười nhạo.

"Đối với một người mắc bệnh ung thư đã gần đất xa trời, tôi thấy có thể khoan dung tiễn ông ấy lên đường."

Cô trầm mặc.

Ung thư…

Khóe môi khẽ động, nhưng lại không biết nên nói gì.

Giang Dự quay đầu lại nhìn cô: "Bác sĩ nói, tối đa cũng chỉ còn nửa tháng nữa."

"…"

"Bây giờ tôi đưa em đến bệnh viện." Người đàn ông đột nhiên cường thế.

"Không đi! Anh chính là người thương thuyết do ông ta phái tới!"

"Uất Nhiên! Tôi chỉ không muốn em hối hận, con muốn nuôi mà cha không còn, em có nhẫn tâm không?"

"…"

Giang Dự thấy cô d.a.o động, lại cố gắng khuyên nhủ thêm: "Chú Sầm… muốn gặp mặt em lần cuối."

"…"

Một giờ mười phút sáng, xe dừng ở cổng bệnh viện.

Bóng đêm thê lương, đèn đường tối tăm.

Sầm Uất Nhiên theo đuôi Giang Dự, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa màu trắng.

Hành lang bệnh viện trống vắng quạnh quẽ, cả tầng chỉ có cô và Giang Dự.

Xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, dưới ánh đèn chiếu rọi, có thể loáng thoáng thấy được một bóng người đang nằm trên giường bệnh, quay lưng lại ngủ, nhìn không rõ mặt, nhưng thân hình gầy gò đã khiến khóe mắt cô cay cay.

Thì ra, ông ấy chính là ba của cô…

"Đi thôi." Giang Dự mở cửa cho cô.

Động tĩnh rất nhỏ cũng khiến người đang nằm trên giường bệnh bật tỉnh lại, cũng có lẽ ông không hề ngủ.

"Không cần đo, không sốt…"Sầm Chấn Đông khua tay, tưởng rằng là y tá đi kiểm tra phòng bệnh.

Sau khi Tần Dung đi, ông bắt đầu nôn ra máu, lại phải vào phòng cấp cứu thêm một lần nữa.

Cũng may không có vấn đề gì lớn, bác sĩ đã tiêm thuốc cho ông, cơn đau tạm thời được xoa dịu, ít ra thì ông cũng có thể tháo ống thở, nói chuyện được…

Sầm Chấn Đông biết rằng, hôm nay mình chỉ là kéo dài thêm một hơi thở, đến ngày hơi thở đó không còn nữa thì cũng đến lúc ông phải rời đi.

Nhưng, con gái vẫn là tiếc nuối lớn nhất đời ông…

Hy vọng A Dự có thể bảo vệ con gái ông an toàn, như vậy ông ta mới yên tâm ra đi được.

Buổi chiều, những lời vợ ông ta và Đóa Nhi nói khi đứng ngoài cửa bệnh viện, ông ta cũng đã nghe được đôi chút.

Vợ chồng với nhau ba mươi năm, ông ta biết Tần Dung mềm lòng, chỉ trừ khi bị ép đến bước đường cùng, nếu không bà ta sẽ không động đến A Cầm và Uất Nhiên.

Giống như năm xưa, bà ta chỉ dùng tiền để dụ dỗ, bắt ép A Cầm bỏ đi, chứ không hề truy cùng đuổi tận.

Nhưng Đóa Nhi thì khác.

Đứa trẻ này tính tình cương liệt, mắt không chứa nổi một hạt cát, thủ đoạn cũng nổi danh hung ác tàn độc, dáng vẻ hùng hổ dồn ép người khác đó không khác gì so với ông ngoại con bé.

So sánh ra, Sầm Chấn Đông thiên vị cô con gái lớn tính tình dịu dàng nhưng thừa kế công ty, thì người được chọn để gánh vác Sầm gia phải là người có tâm tính như cô con gái út này.

Ông ta lo lắng Đóa Nhi trong lúc tức giận sẽ gây ra chuyện ngốc nghếch, cho nên mới gọi điện thoại cho A Dự, cũng may là đúng lúc cậu ta đang ở thủ đô...

"Tôi nói rồi, không cần đo, cô…"

Một giây sau, Sầm Chấn Đông không dám tin tưởng mà trừng mắt lên nhìn, gương mặt đó đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của ông ta, giờ đây lại xuất hiện trước mặt ông ta vừa chân thực lại đột ngột đến thế.

Ông ta cắn rách đầu lưỡi, cho đến khi cơn đau truyền đến, ông ta mới tin đây không phải là mơ.

"Nhiên Nhiên, con là Nhiên Nhiên của ba…" Ông ta kích động muốn ngồi dậy, nhưng vô lực chống đỡ, thấy ông ta sắp đổ người xuống, Sầm Uất Nhiên vô thức giơ tay ra đỡ.

Đến khi phản ứng lại, tay cô đã bị ông ta nắm chặt lấy, đối mặt với đôi mắt đẫm lệ hàm chứa sự chân thành ấy, một tiếng gọi "ba" thốt nên thành lời.

Nhanh đến mức đến cả bản thân cô cũng cảm thấy không thể tin được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/337.html.]

Sầm Chấn Đông khóc, đôi mắt đẫm lệ: "Ba xin lỗi… ba không xứng… ba có lỗi với con…"

Người đàn ông già nua khóc lóc như một đứa trẻ.

Nhưng đáy mắt lại ánh lên sự sung sướng, vừa khóc lại vừa cười.

Trong lòng Sầm Uất Nhiên vừa đau xót lại vừa chua chát, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cô thừa nhận mình đã mềm lòng, câu nói "tuyệt đối không tha thứ" đã hoàn toàn hóa thành tro tàn khi cô được gặp Sầm Chấn Đông với thân hình gầy gò, lung lay như sắp đổ.

Người này là ba của cô! Người đã cho cô sinh mệnh, đã sắp đi về thế giới bên kia…

Mà cô lại sắp quay về thành người không có ba nữa?

Giang Dự đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn cảnh hai cha con nắm tay nhau, lúc này thần kinh căng cứng mới giãn ra được.

Móc bao thuốc ra nhưng rồi động tác lại chợt khựng lại, anh ta lại cất đi.

Anh ta cười khổ, đúng là làm người thương thuyết không hề dễ dàng…

Cũng may, cô đã nghe hết những lời anh ta nói.

Nhưng còn chú Sầm…

Anh ta sợ rằng một khi đã không còn niềm tin duy nhất chống đỡ, khả năng kiên trì chưa được đến nửa tháng đã…

"Nhiên Nhiên, con gọi ba lại một lần nữa được không?"

Sầm Uất Nhiên lặng lẽ lau nước mắt: "Ba."

"Ài! Con gái ngoan, con có biết không, cả trong mơ ba cũng mong có được ngày hôm nay!" Sầm Chấn Đông như thể đột nhiên chuyển biến tốt lên, không chỉ đôi mắt sáng bừng, mà nói chuyện cũng khí thế hơn.

Sầm Uất Nhiên im lặng nghe ông ta nói, thỉnh thoảng mới thêm vào một câu.

Cho dù như vậy cũng đủ khiến cho Sầm Chấn Đông hưng phấn không ngớt.

Đây là con gái ngoan của ông ta và A Cầm, vốn dĩ cứ tưởng rằng không có duyên phận, không ngờ đến trước khi c.h.ế.t còn có thể cho ông ta được nghe tiếng gọi ba, ông trời đúng là đối với ông ta không hề tệ bạc.

Cuộc đời này đã không còn gì phải hối tiếc nữa…

Ân Hoán sắp phát điên rồi.

Giống như món đồ chơi đã lên dây cót, không biết mệt mỏi đi khắp nơi tìm kiếm.

Không thấy…

Vẫn không thấy…

Hắn đã tìm hết những nơi hai người hay đi, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, thậm chí còn ngồi xổm dưới lầu chờ.

Cuối cùng, đi xe máy đến khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ ở trung tâm thành phố tìm một lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sầm Uất Nhiên đâu.

"Vợ ơi…"

Trời đã gần sáng, xăng xe đã hết, Ân Hoán đi về ngõ Thanh Đồng.

Có lẽ, Nhiên Nhiên của hắn đã về rồi, đang ở trong nhà…

Hắn biết sai rồi, đánh cũng được, mắng cũng được, chỉ cần vợ hắn nguôi giận, hắn sẽ quyết không đánh trả.

Khoảnh khắc hắn mở cửa ra, phòng khách vẫn trống không, Ân Hoán không phải là không hoảng hốt.

Nhưng hắn cố gắng trấn tĩnh lại, phòng khách không có, cũng có lẽ đang ở phòng ngủ thì sao?

Đúng, giờ này vợ hắn có lẽ đang ngủ mới đúng…

Có một khoảnh khắc, Ân Hoán không có dũng khí để giơ tay ra đẩy cánh cửa phòng khép hờ đó, cắn chặt răng lại…

Chăn vẫn gấp chỉnh tề, y hệt như lúc trước khi đi, ngay cả nếp uốn chăn ga cũng chưa hề thay đổi.

"Vợ ơi, em không cần anh nữa sao?"

Ân Hoán ngồi bệt xuống đất, giống như đứa trẻ phạm lỗi, ảo não, hối hận trào lên, hắn chỉ hận không thể cho mình một cái bạt tai!

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Bỗng nhiên mắt hắn sáng lên: "Vợ ơi, anh sai rồi…"

"Anh Hoán, em Phì Tử đây."

"…"

Loading...