Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 346
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:25:46
Lượt xem: 10
"A Hoán, anh đừng ngu ngốc nữa! Sầm Uất Nhiên coi anh như thằng ngu, cắm sừng lên đầu anh, chuyện đã đến nước này mà anh còn không tin em hay sao?"
Hắn cười lạnh: "Những lời cô nói, tôi không tin một câu nào hết."
"Đây là chứng cứ! Anh xem đi!"
"Ngại quá, tôi không có văn hóa, xem cũng không hiểu."
Trương Lộ: "…"
"Tôi nói một lần nữa, tránh ra."
"Ân Hoán! Anh cứ tự lừa mình gạt người đi!"
"Hừ!" Cười lạnh, giơ tay đẩy cô ta sang một bên.
Trương Lộ lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ, vẻ mặt tràn ngập sự không thể tin được: "Anh… ra tay với em thật sao?"
Bờ môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, giống như người phải chịu ấm ức vô cùng to lớn.
Đáng tiếc, Ân Hoán là một người thô lỗ, không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy cô ta vẫn còn chặn đường ở đó, lại muốn giơ tay ra đẩy thêm cái nữa.
Trương Lộ cắn răng, đồng thời với động tác của hắn, liền nắm lấy tay hắn, mạnh mẽ ấn lên n.g.ự.c mình.
"A Hoán, đừng tàn nhẫn đối với em như vậy…"
Lê hoa đái vũ.
Biểu cảm trên mặt người đàn ông có chút méo mó, còn giống như nuốt phải con ruồi chết.
Cố sức rút tay ra, Trương Lộ lại sống c.h.ế.t không buông, cuối cùng kéo cả tay lẫn người vào trong lòng.
Đáy mắt Trương Lộ sáng lên, nín khóc mỉm cười: "Em biết ngay là anh còn chưa quên em mà…"
Nói xong, ôm chặt người đàn ông vào trong lòng.
"Ô…"
Âm thanh ngọt ngào, nhẹ nhàng tình cảm.
"Trương Lộ, con mẹ nó đủ rồi đấy! Còn cứ bám riết lấy ông thế! Cô thèm thì đi mà tìm vịt đực đi!"
"A Hoán, anh…" Cô gái ngước mắt lên, đôi mắt mơ hồ.
Vẻ mặt uất ức và xấu hổ đó lại mang theo sự mong đợi yếu đuối đáng thương, tha thiết nhìn người đàn ông.
Trăm vẻ quyến rũ, nghìn kiểu si mê, chỉ vì lấy lòng chàng.
Tình này cảnh này, ở nơi đây con người này, mặc cho lòng chàng sắt đá, thì cũng bị sự mềm mại dung hòa chứ?
Đáng tiếc, Ân Hoán không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, cũng không biết lúc nào cứng lúc nào mềm, cho dù những lúc mây mưa trên giường với Sầm Uất Nhiên cũng toàn trực tiếp ra trận, ngoài những câu nói thô tục ra cũng không biết dỗ ngon dỗ ngọt, cùng lắm chỉ có một câu…
"Vợ ơi, em đẹp quá!"
Kẻ thô tục ăn ngay nói thật.
Cho nên, hàng loạt chiêu trò này của Trương Lộ quả thực là đã nhắm nhầm người rồi!
Ân Hoán thấy cô ta dán chặt lấy người mình liền thấy phiền phức, lại nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc sướt mướt cầu xin sự âu yếm vỗ về, bỗng chốc lửa giận nổi lên, sao con đàn bà này lại đê tiện như thế cơ chứ?
Trực tiếp đẩy cửa ra, giống như vứt bỏ một cái móng vuốt heo đang treo trên người mình: "Cô đã bị chơi tã rồi, ông nói rõ đây, ông không muốn động vào cô."
Vẻ mặt Trương Lộ hết xanh lại đỏ.
"Anh… nói cái gì?"
Ân Hoán cười nhạo: "Cô nghe không rõ à, thế thì tôi nói lại lần nữa, ông coi thường cô đấy, cô nghe rõ chưa?"
"Ân Hoán! Anh dám coi thường tôi như vậy sao?"
"Cuối cùng tối nay cô cũng nói đúng được một câu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/346.html.]
"Em không tin…" Vẻ mặt Trương Lộ hoàn toàn sụp đổ: "Trước đây rõ ràng là chúng ta rất tốt mà, anh quên rồi sao? Chúng ta là người yêu của nhau cơ mà?"
"Vừa khen cô một câu, cô lại bắt đầu lên cơn rồi đấy à? Lần sau nhớ thêm từ "cũ" vào sau chữ "người yêu" nghe chưa?"
"A Hoán, sao anh nỡ ác độc với em như vậy? Khi chúng ta ở bên nhau đã từng hạnh phúc như vậy… Có phải là Sầm Uất Nhiên không? Cô ta đã nói gì về em rồi? Tại sao anh lại biến thành thế này?"
Ân Hoán hất tay cô ta ra: "Ai cho cô gọi tên vợ tôi ra hả? Cô có tư cách gì để gọi tên cô ấy? Ngay cả một đầu ngón chân thôi cô cũng không sánh bằng được đâu!"
Thân hình Trương Lộ lung lay.
"Không… em không tin…"
Cô ta kéo váy xuống tận bụng, để lộ ra bộ n.g.ự.c căng tròn, chỉ dùng hai bầu n.g.ự.c tròn trịa ấy… hương sắc dạt dào.
Nhưng Ân Hoán lại không nhúc nhích.
"A Hoán, bao năm rồi, em chưa bao giờ quên anh, yêu em đi, xin anh hãy yêu em đi…"
Ân Hoán cười, đáy mắt hiện lên nụ cười tà ác, chính là ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Nếu nói Trương Lộ mặc quần áo vào là một con đĩ ẩn chứa sự lẳng lơ khêu gợi, thì khi cởi quần áo ra cô ta chỉ là một con gái điếm không hơn không kém.
Thứ lỗi cho hắn không có văn hóa, dùng từ ngữ thô tục, nhưng sự thật, có sao nói vậy.
"Bây giờ cô thế này… bình thường chắc cũng thường xuyên tập luyện nhỉ?"
Nụ cười trên mặt người đàn ông vừa châm biếm lại khắc nghiệt.
Trương Lộ cắn chặt môi, sự khó xử từ đầu ngón chân xông lên tận đỉnh đầu.
Hừ, hóa ra cô ta cũng biết xấu hổ cơ đấy?
"Mặc quần áo vào, không phải ai cũng thèm khát hai cái cục thịt đó của cô đâu."
Sắc mặt Trương Lộ cực kỳ xấu xí, cắn môi, ánh mắt hung dữ, dứt khoát cởi hết toàn bộ chiếc váy xuống, để lộ cái m.ô.n.g tròn trịa và đôi chân thon dài thẳng tắp.
"Em không tin anh không có cảm giác gì với em."
Sự quật cường lướt qua đôi mắt hoàn toàn trùng khớp với ký ức năm xưa của Ân Hoán.
Có một số thứ đã định trước sẽ thay đổi, nhưng cũng một số thứ sẽ không thay đổi, ví dụ như, sự hiếu thắng, hay ví dụ như, sự cố chấp.
Ân Hoán càng chán ghét hơn, cô ta lại càng nhào lên; càng muốn chạy, cô ta càng không để cho hắn đi!
Trương Lộ rất tự tin về cơ thể của mình, chỗ cần lớn thì không nhỏ, bộ phận cần nhô thì không to, lại thêm mấy năm nay chuyên tâm chăm sóc cơ thể, ngay cả đàn ông người nước ngoài thích n.g.ự.c bự m.ô.n.g cong cũng đều không ngớt lời khen ngợi cô ta, cô ta không tin không giữ được trái tim Ân Hoán!
Nhưng kết cục đã định trước sẽ khiến cô ta thất vọng, đáy mắt người đàn ông lướt qua sự châm chọc, chán ghét, giễu cợt… chứ không hề có sự si mê và kinh diễm như trong tưởng tượng của cô ta.
Cảm giác thất bại trào lên, Trương Lộ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cô ta không cam tâm!
"Sầm Uất Nhiên đáng để anh khăng khăng một mực như vậy sao?"
Gương mặt người đàn ông lạnh tanh, không cảm xúc.
"Cô ta đã bị người đàn ông khác ngủ rồi, đã bẩn thỉu rồi, chứng cứ rành rành ngay trước mắt, anh còn tự lừa mình gạt người được nữa hay sao?" Trương Lộ giơ tay lau nước mắt.
"Chuyện đó không liên quan đến cô."
"Anh tin rồi, có đúng không?" Trương Lộ mẫn cảm phát giác ra ý tứ hàm chứa trong lời nói của hắn.
Ân Hoán cười lạnh, phất tay áo đi qua.
Đột nhiên, bước chân chợt dừng, đi vòng lại, rút bản tài liệu đó lên.
"Tôi cảnh cáo cô, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng đừng có ăn nói linh tinh." Hắn lắc lư thứ đồ trong tay: "Tôi cầm cái này đi trước. Nếu như tôi còn nghe cô nói thêm một câu gì bất lợi cho Nhiên Nhiên, hừ hừ… cô biết thủ đoạn xử lý đàn bà của tôi thế nào rồi đấy."
"Anh… đe dọa em sao?"
"Chỉ dựa vào việc cô dám khiêu khích để ly gián tôi và Nhiên Nhiên đã không thể tha thứ được rồi! Còn nữa, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, thứ tự dâng đến cửa chung quy chẳng phải là thứ tốt đẹp gì."
Người đàn ông đi rồi, Trương Lộ vẫn ngẩn ngơ đứng đó.
Câu nói đó: "thứ tự dâng đến cửa chung quy chẳng phải là thứ tốt đẹp gì", từng chữ đ.â.m sâu vào trong lòng cô ta.