Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 347
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:26:12
Lượt xem: 12
Thậm chí, cô ta còn nghi ngờ, đây có còn là Ân Hoán, người từng đợi cô ta tan học, vì cô ta mà đánh nhau với đám lưu manh nữa không?
Trước khi về nước, cô ta thề sắt son có thể cướp lại hắn, nhưng nay cô ta còn có năng lực đó không?
Sầm Uất Nhiên, đứa con gái đó có tài đức gì mà lại khiến hắn yêu tha thiết như vậy chứ?
Ra khỏi quán bar, Ân Hoán cưỡi mô tô rời đi.
Gió đầu thu thổi len lỏi vào trong mũ bảo hiểm mang theo cảm giác lạnh lẽo khó tả được bằng lời, tô điểm thêm sự cô tịch, len vào tận trong tâm khảm.
Kít!
Phanh gấp, một cú quay đầu xe đẹp mắt.
Xuống xe, tháo mũ bảo hiểm.
Mười giờ mười lăm, những người tản bộ ở ven sông đang lục đục trở về nhà, hắn dựa vào thân xe, móc bao thuốc ra.
Tạch.
Châm một mồi lửa, đưa điếu thuốc lại gần, đầu thuốc đã sáng lên ánh lửa.
Hít sâu, phả chậm, làn khói trắng lượn lờ bốc lên, trong nháy mắt đã làm gương mặt trở nên mơ hồ.
Yên tĩnh hút xong điếu thuốc, người đàn ông rút tập tài liệu ra, dùng ngọn lửa tàn thuốc chưa dập tắt châm lên, tờ giấy khô ráo vừa tiếp xúc đã để lại một vệt đen, sau đó điểm đen nhanh chóng tản ra, dần vọt lên thành ngọn lửa.
Cho đến khi bị nuốt gọn hết, chỉ còn lại một đám tro tàn.
Cuối cùng, bay lả tả trong không khí.
Ân Hoán cưỡi xe rời đi, tiếng động cơ xe gào rú vang vọng.
…
Hôm tổ chức tang lễ của Sầm Chấn Đông, mưa thu rả rích, không khí lạnh lẽo, cảm giác ướt lạnh thẩm thấu vào trong tận xương cốt.
Tần Dung là quả phụ, mặc bộ sườn xám màu đen bằng nhung, trước n.g.ự.c cài đóa hoa trắng, mái tóc dài được vấn lên cẩn thận, đầu cúi thấp xuống, sắc mặt nhợt nhạt khó che đậy.
Đứng trước linh đường, bắt tay cúi người với những người đến phúng viếng, hai chị em Vân Nhi, Đóa Nhi đứng hai bên trái phải, cùng mặc váy dài màu đen.
Cô chị thần sắc bi thương, cô em mặt lạnh tanh không cảm xúc, hai đóa hoa đơn bạc kiều diễm khiến người ta vô cùng thương xót.
"Bác Lâm." Đây là bạn tri giao thuở còn sống của Sầm Chấn Đông.
"Hai chị em cháu…" Nghẹn ngào khó nén: "Nhất định phải sống cho tốt…"
Mặt Sầm Vân Nhi đẫm lệ.
Sầm Đóa Nhi không khóc, nhưng cánh môi run rẩy, trông còn đau lòng hơn cả khóc.
"Đứa trẻ ngoan, hãy bớt đau buồn."
"Cảm ơn bác, mời bác vào bên trong…"
Một tiếng thở dài thật dài.
Những người hôm nay có mặt, ngoài bạn bè lâu năm của Sầm Chấn Đông, đối tác hợp tác của Sầm Thị và họ hàng thân thích ra, còn có phóng viên các tờ báo lớn.
Thuở còn sống, Sầm Chấn Đông rất thích làm từ thiện, quan hệ với giới truyền thông rất tốt, không chỉ ra tay hào phóng mà còn vô cùng thân thiện, xưa nay chưa bao giờ ra vẻ ông chủ lớn, vì thế rất được lòng trong cánh phóng viên.
Ngay cả các tạp chí lá cải cũng chưa bao giờ bới móc chuyện của Sầm gia.
Đủ để biết được sức hút của con người Sầm Chấn Đông lớn đến thế nào.
Trong linh đường, ở giữa đặt chiếc quan tài thủy tinh, Sầm Chấn Đông nằm trong đó, thần thái an tĩnh.
Hai bên đặt vòng hoa, trên thư án là những dòng chữ kính viếng.
Tiếng nhạc hiếu buồn bã, bầu không khí ngưng trọng.
Giang Dự đứng ở ngoài cửa ra vào cùng với Tần Thiên Kỳ, hai người đứng hai bên trái phải nghênh đón khách khứa.
Sầm gia đời sau không có con trai, Giang Dự là cháu, Tần Thiên Kỳ là con rể, gánh vác trách nhiệm thay con trai, đưa tiễn Sầm Chấn Đông về nơi an nghỉ.
"Khụ khụ…"
"Vào mặc thêm quần áo nhé?" Tần Thiên Kỳ mở miệng hỏi.
Từng trận mưa kèm theo gió lạnh, không giống như giữa mùa hè.
Tần Thiên Kỳ đã mặc thêm áo gió nhưng Giang Dự vẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
"Không sao, khụ khụ…" Giang Dự khua tay: "Nghiện t.h.u.ố.c lá thôi mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/347.html.]
"Chỗ tôi có đây." Nói xong, giơ tay ra móc.
"Không cần đâu." Trong tình huống này, hút thuốc không được phù hợp cho lắm.
"Làm phiền cậu rồi." Tần Thiên Kỳ thân là con rể, luận về quan hệ, đương nhiên thân thiết hơn so với người làm cháu như Giang Dự, dù có lên tiếng cảm ơn cũng không có gì kỳ cục.
"Nói quá rồi. Chú Sầm đối với tôi như cha ruột, đương nhiên tôi phải tiễn chú ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng này."
Hai người không nói chuyện nữa, tiến lên nói lời cảm ơn với khách khứa.
"Cũng gần đến giờ rồi." Tần Thiên Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ: "Đi thôi, vào trong đi."
"Anh vào trước đi, tôi đợi thêm lát nữa." Giang Dự nhíu mày, vẻ mặt có chút thấp thỏm.
Liếc nhìn sâu xa: "Vậy tôi vào trong trước đây."
Nói xong, quay người đi vào trong.
Giang Dự khẽ ừ một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn hướng ra bên ngoài, cổ không tự chủ được mà vươn cao lên, dường như đang chờ đợi ai.
"Nhiên Nhiên…" Em nhất định không được lùi bước.
Cuối cùng, vào giây phút cuối cùng, cô đã đến.
Váy dài màu đen, mái tóc dài được kẹp lên bởi chiếc trâm gỗ mộc, cô gái cầm chiếc ô màu đen, yên lặng đứng nhìn.
Giang Dự thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ mưa phùn giăng khắp lối, cứ thế xông ra ngoài, đứng bên cạnh cô.
"Sao anh lại chạy ra đây? Áo ướt hết rồi…" Cô dịch ô sang che cho anh ta.
"Không sao, không cần lo cho tôi."
"Anh vào trong đi…"
"Vậy, chúng ta cùng vào chứ?"
Cô mím môi, ánh mắt do dự.
"Nhiên Nhiên, em phải đối mặt với sự thật. Chạy trốn không thể giải quyết được vấn đề."
Sầm Uất Nhiên không nói gì, ánh mắt trống rỗng, giống như con rối bị rút mất linh hồn.
Giang Dự đau lòng, nhưng không thể dung túng.
"Nhiên Nhiên!" Anh ta giơ tay ra, đặt lên đôi bờ vai gầy guộc của cô, lắc mạnh: "Em tỉnh táo lại đi!"
Cô chợt tỉnh lại, ánh mắt tập trung.
"Giang Dự, đó không phải là đồ của tôi, tôi không thể…"
"Chú Sầm để lại cho em, em không cần, chẳng lẽ em muốn chú ấy c.h.ế.t mà không được nhắm mắt hay sao?"
"Không, tôi, tôi không muốn…" Cô lắc đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, rơi xuống gò má.
"Đó là thứ em đáng có được!"
"Đáng có được?" Cô cười tự giễu: "Là do tôi ký giấy đồng ý, nếu tôi không ký, không chừng…"
"Em tỉnh lại đi! Chú Sầm mắc bệnh ung thư! Vốn dĩ đã vô phương cứu chữa, em chỉ là đưa ra một quyết định chính xác trong thời điểm chính xác, kết quả tốt xấu thế nào không phải là chuyện em có thể khống chế được, cho nên, em đừng tự giày vò bản thân mình nữa!"
"Không, không đúng, nếu như tôi không ký…"
"Em bắt buộc phải ký! Ký rồi mới có hy vọng, cho dù cuối cùng không được như ý, nhưng cũng không thể phủ nhận được quyết định của em lúc đó là hoàn toàn chính xác!"
"Nếu đổi lại là anh, thì anh có ký không?"
"Có. Nhiên Nhiên, em còn không hiểu hay sao? Ký và không ký không có khác biệt gì cả, chú Sầm… cuối cùng vẫn phải rời đi mà thôi."
"…" Cô mím môi, ánh mắt lộ vẻ bướng bỉnh.
Giang Dự nắm lấy tay cô, Sầm Uất Nhiên tránh ra, lúng túng ngước mắt lên: "Tôi muốn đi về."
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Người nằm bên trong kia là cha ruột của em, em nhẫn tâm nhìn ông ấy cô độc lên đường sao?"
"Sao ông ấy lại có một mình? Ông ấy có vợ, có con gái…"
"Nhưng người ông ấy muốn gặp nhất là em, Sầm Uất Nhiên!"
Thân hình cô gái lắc lư.
"Đừng trốn tránh nữa, có một số chuyện không phải em muốn trốn là trốn được, cũng không phải em không tranh giành là có thể tốt được."
Vẻ mặt cô sợ sệt.