Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 350
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:27:42
Lượt xem: 17
Tần Dung khóc lóc trong lòng con gái: "Tôi đã tạo nghiệt gì thế này…"
Sầm Uất Nhiên nhíu mày, bờ môi khẽ động.
"Suỵt! Đừng nói gì cả! Em còn sợ chưa đủ loạn hay sao?" Giọng nói nam tính của người đàn ông từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.
Cô ngước mắt lên nhìn, trong mắt là sự mơ màng gần như là sợ hãi: "Thứ đó tôi không cần…"
"Đó là thứ do chú Sầm để lại, em nhẫn tâm từ chối hay sao?"
"Tôi…"
"Nhiên Nhiên, em phải biết rằng, chú Sầm muốn bù đắp cho em và dì biết bao nhiêu. Tuy nói rằng tiền bạc quá dung tục, lại có vẻ không có thành ý, nhưng có một điểm không thể phủ nhận, đó là những thứ này có thể khiến em và dì sống tốt hơn. Em không vì mình thì cũng phải suy nghĩ cho dì nữa chứ."
Mi tâm Sầm Uất Nhiên nhíu chặt lại, trong mắt băn khoăn do dự.
Thực ra, từ khi sòng bạc hoạt động cho đến nay, hàng tháng cô đều có thu nhập cố định trên một vạn, những lúc nhiều thậm chí còn lên đến mười mấy vạn.
Tiền đủ dùng là được, từ xưa đến nay, cô chưa bao giờ tham lam, cho nên, đối với di sản, cũng chưa bao giờ ôm ấp mơ mộng này nọ.
Nhưng Sầm Uất Nhiên không thể chắc chắn được suy nghĩ của mẹ.
Bao năm nay, mẹ một mình nuôi cô khôn lớn, người Sầm Chấn Đông thiếu nợ nhiều nhất không phải là cô, mà là mẹ cô.
Nói một câu hơi khó nghe là, số tiền này cho dù cô có cầm cũng không hề thấy hổ thẹn.
Huống hồ, Sầm Đóa Nhi tìm người bắt cóc cô, nếu không có Giang Dự đến cứu thì chỉ e cô đã bị tên mặt sẹo đó…
Đối phương đã bất nhân thì cũng đừng trách cô bất nghĩa.
"Anh nghĩ quá nhiều rồi… tôi không định từ bỏ quyền thừa kế." Nói xong, lại cúi đầu xuống, lại quay về dáng vẻ hiền lành như cũ.
Đáy mắt người đàn ông hiện lên sự kinh ngạc, chợt biến thành bất đắc dĩ, cuối cùng biến thành một nụ cười nhạt bên khóe môi.
Là do anh ta đa tình hay sao?
Hoặc có lẽ là, người phụ nữ này chưa bao giờ hiền lành dễ bắt nạt như anh ta tưởng tượng chăng?
Cũng đúng, có thể xúi giục tên mặt sẹo đối phó với Sầm Đóa Nhi thì sao lại là người dễ ức h.i.ế.p được chứ?
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, ba mẹ con Tần Dung và Sầm Uất Nhiên lần lượt ký tên vào bản di chúc.
Trương Lư kiểm tra một lượt: "Không có vấn đề gì."
Gấp lại tập tài liệu cất vào trong túi đựng công văn: "Ba giờ chiều mai, tại văn phòng luật sư Trung Chính, tôi sẽ đích thân giao lại thứ thuộc về các vị vào tay các vị, cho nên, phải có mặt đúng giờ, nếu như trong số các vị có ai không thể có mặt, thì thời gian bàn giao sẽ bị trì hoãn vô thời hạn."
"Vô thời hạn?" Đôi mắt Sầm Đóa Nhi tối lại.
Vừa rồi cô ta còn đang nghĩ, nếu Sầm Uất Nhiên có gì bất trắc thì khối sản nghiệp ở Giang Châu…
Nhưng chỉ chớp mắt đã bị Trương Lư chặn đứng lại…
Sầm Uất Nhiên có thể không gấp gáp sở hữu khối tài sản đó, nhưng cô ta thì gấp!
Công ty thay đổi triều đại, cô ta phải nỗ lực để nhanh chóng nắm được quyền phát ngôn.
"Không sai. Bây giờ những thứ di chúc nộp lên đều đã thay đổi quyền sở hữu, do bốn vị đây đứng tên, nhưng có thể kịp thời có được hay không phải xem các vị có thể đồng thời có mặt được không."
Đôi mắt Tần Dung lộ vẻ phẫn hận: "Trương Lư, cậu đang đề phòng ai?"
"Xin lỗi, đây không phải là ý của tôi. Chủ tịch Sầm đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, tôi chẳng qua chỉ là người chấp hành, bà không cần phải tức giận như vậy."
"Cậu!"
"Vất vả cho luật sư Trương rồi, chiều mai chúng tôi sẽ có mặt đúng giờ." Sầm Đóa Nhi nói, liếc nhìn về phía Sầm Uất Nhiên: "Chỉ hy vọng có người đừng cố ý gây chuyện thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/350.html.]
Sầm Uất Nhiên từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không đáp lại, thần sắc lạnh nhạt cực điểm.
Từ mười giờ sáng đến hai giờ sáu phút, lễ truy điệu kết thúc.
Khách khứa xem xong vở kịch hào môn miễn phí, hài lòng ra về.
Tần Dung được Sầm Vân Nhi dìu đi, vừa đi vừa khóc, cho đến khi lên xe mới ngớt ánh mắt đánh giá tò mò của mọi người…
Sầm Đóa Nhi nghiễm nhiên trở thành trụ cột, cảm ơn các vị khách khứa, cúi người tiễn khách, dáng vẻ của một người chủ gia đình.
Sau đó, lại tìm người tham gia của giới truyền thông, đưa ra lợi ích để làm thứ trao đổi, chuyện xảy ra ở linh đường hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt báo, cũng không để truyền ra ngoài bất cứ lời đồn đại nào làm tổn hại đến hình tượng của Sầm Thị.
Cứng rắn và mềm mỏng vừa phải, vừa cảm ơn vừa đe dọa, nhanh chóng xử lý được đám truyền thông, thủ đoạn không hề tầm thường.
Ngay cả Giang Dự cũng không thể không thừa nhận, Sầm Đóa Nhi mới là người lý tưởng nhất để thừa kế công ty. Chắc hẳn chú Sầm cũng đã nghĩ đến điểm này cho nên mới quyết định giao lại Sầm Thị cho cô ta.
Sinh tồn trong gia đình hào môn, nói trắng ra chính là mạnh nuốt yếu.
Không còn nghi ngờ gì, Sầm Đóa Nhi chính là kẻ cướp đoạt mạnh mẽ đó, đủ nhẫn tâm, định lực vừa phải, quan trọng là có lòng can đảm, đàn ông bình thường chưa chắc đã có được khí phách như cô ta.
Nếu không phải cô ta đã động vào người không nên động vào thì thực ra Giang Dự cũng không ngần ngại kết giao.
"Vậy tôi cũng đi đây." Sầm Uất Nhiên tránh ra khỏi lòng anh ta, đứng cách nửa bước.
Mi tâm người đàn ông hơi nhíu lại: "Tôi lái xe đưa em về."
"Không cần, gần thôi, không cần phải đi xe."
"Vậy cũng được, tôi đi bộ tiễn em qua đó."
Sầm Uất Nhiên mím môi, cô còn có chuyện muốn nói với anh ta, liền gật đầu đồng ý.
Giang Dự cầm ô, hai người đi vào trong màn mưa bụi, không thể tránh khỏi dựa sát vào nhau.
Sầm Uất Nhiên tránh ra một chút, cố gắng duy trì khoảng cách giữa hai người, Giang Dự không cố ý tiến sát lại, mà im lặng dịch ô sang phía cô.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Lòng Giang Dự hơi trầm xuống, nhưng trên mặt không hiện rõ bất kỳ sự khác thường nào: "Phía trước có một quán cà phê, chúng ta vào đó uống ly nước rồi nói chuyện."
"Được."
Hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Sầm Uất Nhiên nới cây trâm cài tóc, Giang Dự giơ tay ra định đỡ lấy nhưng bị cô tránh né.
Tay người đàn ông cứng đờ lại trong không trung, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Cô thuận thế đưa menu sang: "Anh xem muốn uống gì, tôi mời anh." Tùy ý, lại tự nhiên.
Giang Dự nhận lấy: "Sao để phụ nữ thanh toán được? Phải là tôi mời em mới đúng."
Sầm Uất Nhiên không tiếp lời, giơ tay gỡ trâm cài tóc, lại vén tóc mai rủ xuống má, hồi lâu sau mới nói: "Coi như tôi cảm ơn anh đã cứu mạng."
"Một ly cà phê đã coi như là báo ân sao? Như trong Bạch Xà Truyện, chẳng phải nên là lấy thân báo đáp hay sao?"
Cười nửa đùa nửa thật, đáy mắt người đàn ông có vẻ thăm dò, anh ta tin là cô có thể hiểu được hàm ý trong đó.
Sầm Uất Nhiên cũng hiểu được thật, thế có là gì?
Bày tỏ hàm súc sao?
Hay là cố ý thăm dò mập mờ?
Cho dù là loại nào, thì cũng đều không phải là thứ cô thích thú muốn thấy.
"Ngoài chuyện đó ra, những thứ khác đều có thể thương lượng." Nghĩ ngợi một lát, cô lại bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên phải là thứ tôi có, anh cứ việc mở lời."