Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 354

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:29:13
Lượt xem: 15

"Còn lâu tớ mới thế!"

"Ngoan." Đàm Hi xoa đầu cô, an ủi trái tim vừa nhảy dựng lên của tiểu công trúa: "Đó là chuyện đám bạch liên hoa mới làm, chúng ta không phải là người như vậy."

Tiểu công trúa vẻ mặt trầm ngâm: "Cho nên, đây là cậu khen hay chê tớ đấy?"

Đàm Hi cười he he.

"Mà này, thực ra, muốn biết Hứa Bác là người hay là ma cũng không phải là chuyện khó…"

"Cậu có cách à?"

"À há."

Năm phút sau.

Đàm Hi ngồi trước máy tính, đưa cảnh tượng trước mặt cho hai người xem.

"Đây là cái gì?" Tiểu công trúa nhíu mày, nhìn một đống file trên màn hình máy tính.

"Đồ của Hứa Bác."

"Trời ơi! Cậu hack máy tính của người ta à?" Tiểu công trúa suýt nữa thì nhảy dựng lên.

An An dựng ngón tay cái về phía cô.

"Chẳng trách lần nào kiểm tra nhỏ cậu cũng đều không coi ra gì, cuối kỳ cũng không sợ nợ môn, nếu không qua thật, có phải cậu định hack luôn trang web của phòng đào tạo để sửa điểm không…"

Hai mắt Đàm Hi sáng lên: "He, sao tớ không nghĩ ra nhỉ? Được đấy, được đấy…"

Chày Gỗ sẽ không còn phải lo lắng việc học hành của cô nữa, điểm cao trong tầm tay đây rồi.

"Các cậu hết thuốc chữa rồi." Tiểu công trúa lắc đầu, vẻ mặt không có gì yêu thích được nữa.

Đây đều là những bạn cùng phòng kỳ quái gì thế này, người này kỳ quái hơn người kia, ngay cả An An nữ thần hoàn mĩ cũng bị nhiễm đen tối đến đây rồi.

"Đây là cái gì?"

"Hình như có cài mật khẩu."

"Mở ra xem là biết rồi chứ sao…" Đàm Hi nhướng mày, mười đầu ngón tay bay lượn trên bàn phím một hồi, sau đó nhấn chuột mở ra.

"Chẹp chẹp… giỏi quá!"

"Trời ơi!" Bên má An An đỏ bừng lên, thẹn thùng nhìn đi chỗ khác.

"A!" Tiểu công trúa kêu lên thất thanh, giơ tay che mắt, đầy màn hình là cảnh thịt trắng bóc khiến cô buồn nôn.

Đàm Hi khẽ ho hai tiếng, lúc này cô bắt buộc phải đứng ra nói cho rõ.

"Thực ra, nam sinh xem phim A rất bình thường, nhưng mà…" Đề tài đột nhiên thay đổi: "Cái tên Hứa Bác này thực sự là có vấn đề."

"Vấn đề gì?"

Sắc mặt Đàm Hi nghiêm chỉnh: "Những loại phim này đại khái chia thành hai loại, một loại là vàng, một loại là bạo. Loại vàng là loại có khẩu vị cực nặng, nội dung biến thái, còn loại bạo thì cực phẩm rồi, g.i.ế.c người phân thây, cắt thịt uống máu… tóm lại, cực kỳ biến thái, còn cậu chàng boy mặt trời này hình như có chút biểu hiện không đơn giản."

Nhiễm Dao toàn thân run rẩy, cảm giác lạnh lẽo lan ra.

"Sau này cậu tránh xa loại người này một chút, rõ ràng là có bóng đen tâm lý."

An An thở dài một hơi: "Biết người biết mặt không biết lòng, cũng may mà còn phát hiện kịp thời…"

Tiểu công trúa lấy điện thoại ra, kéo Hứa Bác vào danh sách đen ngay trước mặt hai người.

"Tớ… tớ… tớ… sau này tớ tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói chuyện với người lạ nữa." Nói xong, vùi đầu vào lòng Đàm Hi, khóc đến thương tâm tuyệt vọng.

Đàm Hi giơ hay tay lên, biểu cảm kinh ngạc, một lát sau: "Chuyện này… cậu nhận được bài học là được rồi."

Lần này, thực sự đã khiến tiểu công trúa sợ hãi một phen.

Đàm Hi không nói ra rằng, khi cô xâm nhập vào máy tính của Hứa Bác còn nhìn thấy trong ổ dữ liệu có lưu không ít những video clip quay bằng điện thoại, nhìn góc độ rõ ràng là quay trộm, còn về nội dung, một nam một nữ xếp chồng lên nhau người trên kẻ dưới, còn có thể mong là người ta đang chơi đấu vật với nhau được không?

Điều quan trọng là, nhân vật nam chính bên trong đó chính là Hứa Hác, còn nhân vật nữ chính trong mỗi video đều không giống nhau.

Thế nên, thực sự không phải là cô chỉ dựa vào mấy đoạn clip kia để tùy tiện quy chụp cho người ta, cái tên Hứa Bác gì đó hoàn toàn không phải là loại tốt đẹp gì!

Nhân đây nhắc nhở cho tiểu công trúa cũng được, tránh để cô ấy bị lừa tiền lừa sắc, đến lúc đó muốn khóc cũng không còn cửa nữa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/354.html.]

Còn về những thứ ghê tởm kia thì vẫn nên thôi đi, không cần thiết phải dọa quá mức, nhỡ chẳng may từ đây Nhiễm Dao bị ám ảnh về đàn ông thì mới gọi là tội…

Buổi trưa, ba người cùng nhau đi ăn.

Khi xếp hàng, tiểu công trúa nhìn thấy Hứa Bác đang bưng khay cơm nói chuyện với một bạn học nam đứng bên cạnh, lập tức sợ hãi trốn ra sau lưng Đàm Hi.

"Được rồi được rồi, người ta đi rồi, cậu còn trốn cái gì nữa?"

"Cậu nói xem, tớ cho hắn ta vào danh sách đen, nhỡ chẳng may hắn ta nổi điên lên, liệu có xiên cho tớ một d.a.o c.h.ế.t luôn không?"

"Cậu tưởng tượng giỏi quá rồi đấy."

"… Chẳng phải cậu nói hắn ta là một tên biến thái sao? Có chuyện gì mà lại không làm được đâu chứ?"

"Còn chưa đến mức đấy. Bây giờ là xã hội pháp trị, g.i.ế.c người phạm pháp, hắn ta sẽ không ngu đến mức tự chui đầu vào rọ đâu."

Khuyên giải một hồi, tâm trạng của Nhiễm Dao mới trấn tĩnh lại được.

Đàm Hi và An An liếc mắt nhìn nhau, đều có thâm ý.

Ăn cơm xong, ngủ trưa theo thông lệ.

Hàn Sóc hai ba ngày không thấy tăm hơi đâu, mọi người đều đã quen rồi.

Đến khi tiểu công trúa trèo lên giường, Đàm Hi ra hiệu bằng ánh mắt với An An.

Hai người lặng lẽ đi ra sân thượng.

"Chắc là cậu cũng phát hiện ra rồi đúng không?" Đàm Hi hỏi thẳng.

"Nếu cậu đang nói về Hứa Bác?"

"Chẹp, xem ra thằng cha đó giấu giếm không kỹ, bị chúng ta phát hiện."

An An mím môi, vuốt mái tóc dài: "Tớ tưởng rằng cậu sẽ nói chúng ta mắt sáng như đuốc, tỏ tường mọi việc chứ?"

Đàm Hi giương cằm lên: "Sự thật là như vậy."

Hai người nhìn nhau cười.

"Sao cậu lại phát hiện ra hắn có vấn đề?"

An An sắp xếp lại ngôn từ: "Lần đầu tiên ở cổng trường, tớ thấy hắn ôm một nữ chính đi vào nhà nghỉ 7 Days đối diện. Lần thứ hai, khi học tiết thể dục, hắn đang dạy một nữ sinh cách cầm vợt, từ phía sau liếc nhìn phía trong quần áo nữ sinh đó."

Đàm Hi bĩu môi, lúc đó khi hắn nhảy ra tỏ tình, cô còn thấy phục dũng khí con người này, không ngờ hắn lại thối nát từ trong xương cốt thế này.

"Sao cậu lại phát hiện ra có điều bất thường?"

"Hai ngày trước, trên đường đi qua sân bóng rổ, tớ nhìn thấy hắn giơ tay nhéo m.ô.n.g một nam sinh khác."

"Thật ghê tởm."

"Nhưng cũng may phát hiện kịp thời."

"Ừm."

Ngủ trưa dậy, Đàm Hi đến phòng hành chính báo cáo.

Phạm Trung Dương đang ngáp ngủ, cầm cặp kính gọng vàng đeo lên, nhìn dáng vẻ có lẽ là cũng vừa ngủ trưa dậy chưa được bao lâu.

"Đến đây, ngồi xuống." Ông Phạm chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Đàm Hi đưa hai tờ bài tập phác họa: "Em nộp bài giúp bạn cùng phòng."

Phạm Trung Dương giơ tay ra đón lấy, đặt vào trong ngăn kéo.

"Giáo sư tìm em có việc gì ạ?"

"Ờ, đây là thù lao đợt triển lãm lần trước của em." Nói xong, lấy từ ngăn kéo ra một cái phong bì, đẩy đến trước mặt Đàm Hi.

"Thù lao? Không phải là tương đương với tình nguyện viên sao?"

"Em thì khác. Những người lúc trước được chọn mới là tình nguyện viên, sau này tìm đều là nhân viên partime, em cũng được tính trong số đó."

"Ồ." Nếu đã là thành quả lao động giành được thì Đàm Hi cũng không khách khí nhận lấy, cầm trong tay đánh giá thử, không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.

"Em cảm ơn!"

Phạm Trung Dương thích khí chất sảng khoái thoải mái này của cô, cũng không hề cảm thấy hành động trực tiếp như vậy có gì không ổn cả.

Loading...