Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 355
Cập nhật lúc: 2025-02-06 20:22:54
Lượt xem: 16
"Nếu không còn việc gì nữa, thì em đi trước đây…"
"Đợi đã, hôm nay em không lên lớp à?"
"Vâng."
"Em ốm à?"
Lắc đầu, nhìn cô bây giờ giống bệnh nhân lắm à?
"Thế thì tại sao?" Ông Phạm tỏ vẻ quan tâm, ông ta trân trọng người tài.
"Em ngủ quên."
"…"
"Không muốn dậy."
"…"
Cô nàng nào đó khảng khái hùng hồn khiến cho Phạm Trung Dương cũng không làm gì được cô, đây là điều kiện lúc trước hai người đã thống nhất với nhau, ba tuần sau cô đều không cần phải làm bài tập.
"Ở đây tôi có một bản photo tranh vẽ, em xem có thể thử phối màu được không?"
"Bây giờ sao?"
"Không yêu cầu em phải xong hết, nhưng phải nói qua suy nghĩ của em cho tôi nghe."
"Lao động không có thù lao?"
Phạm Trung Dương tức đến nhệch cả miệng, rất nhiều học sinh còn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có được cơ hội này, vậy mà cô còn lăn tăn chuyện thù lao?
Thật là… quá sức thẳng thắn.
"Có thù lao. Cuối kỳ thêm điểm kiểm tra tổng hợp, có làm không?"
"Năm điểm."
"Em!" Người ta đạt giải vàng cuộc thi quốc tế mới chỉ được cộng năm điểm, cô chỉ phối màu mà mở miệng ra đòi năm điểm, thật là…
Không chịu thiệt thòi một tí nào cả!
Phạm Trung Dương cắn răng: "Được! Nhưng mà, phương án em đưa ra phải khiến tôi thấy hài lòng mới được."
Đàm Hi búng tay một cái: "Chơi luôn. Bản photo đâu rồi?"
Phạm Trung Dương lấy từ trong ngăn kéo lớn sau lưng ông ra một tập giấy cuộn, đưa vào trong tay cô.
"Xong rồi à?" Nhướng mày, quỷ dị.
"Ừm, giản lược thô sơ là được, chủ yếu là phối màu cho quyển trục thôi."
Khóe miệng Đàm Hi co giật: "Thầy đổi cuộn khác là được rồi còn gì?"
"Vậy thì khác rồi, em nghiên cứu kỹ hơn xem sao."
Đàm Hi vuốt một cái, bỗng nhiên nhướng mi lên: "Trục này… làm bằng ngọc ạ?"
Phạm Trung Dương gật đầu: "Nếu không, em nghĩ tôi đang phiền não chuyện gì?"
"Ồ, hóa ra thứ khiến thầy phiền não nên thầy giao cho em làm à?"
"Khụ khụ… không phải là ý đó! Đây gọi là tiếp thu ý kiến quần chúng, nói không chừng linh cảm sẽ tới!"
He he he.
"Cho em mượn máy tính dùng một lát được không?"
"Bên trong có một bộ máy tính, em dùng máy tính làm gì?"
"Phối màu."
"Đầu cơ trục lợi."
"Dù sao thì em chỉ viết mã màu, mặc kệ chỉnh sửa thực tế thế nào."
Phạm Trung Dương tức đến vểnh râu trợn trừng mắt!
Ông chưa bao giờ gặp một sinh viên nào không biết tốt xấu gì như cô, nhưng ông lại không thể ghét nổi cô bé này…
Còn lúc này, ở cổng trường đang có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen vừa dừng lại.
"A Sâm, giáo sư Phạm có dễ gần không?" Hề Đình ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng đầu sang bên cạnh người đàn ông, gió thổi qua cửa xe đã hạ xuống một nửa, thổi tung bay mái tóc cô ta, hiện lên vẻ đẹp lộn xộn.
Đáng tiếc, người đàn ông đang nhìn về phía trước lái xe, không rảnh để chú ý đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/355.html.]
Nghe vậy, anh ta trầm ngâm một lát: "Nói thế nào nhỉ… Bác Phạm khá là nghiêm khắc, nhưng rất quý trọng người tài. Bác ấy đã xem hồ sơ của em, không nói gì tức là thừa nhận, cũng khá thưởng thức tài năng của em."
Cô gái thở dài một hơi, cười nói: "Lần này may nhờ có dì móc nối quan hệ, anh nhớ giúp em cảm ơn dì nhé."
"Yên tâm, anh đã giúp em cảm ơn rồi."
"Biết ngay là chỉ có anh tốt nhất mà." Tặng kèm một cái thơm lên má.
"Đừng chọc anh, đang lái xe, nguy hiểm lắm đấy." Cố Hoài Sâm vờ giận dữ.
"Thôi đi, đã được hời còn giả bộ, đáng ghét!" Vừa trách mắng vừa cười, dáng vẻ yêu kiều.
"Anh không đi cùng em lên đó nữa, hành lý của em anh để trong chung cư, em ở đây gần xong thì gọi điện cho anh, anh lái xe đến đón em."
"A Sâm, sao anh lại đối tốt với em như vậy chứ?" Cô gái cười hạnh phúc.
"Lại nói ngốc nghếch gì thế?" Ánh mắt yêu chiều sủng mịch.
Đôi mắt Hề Đình lóe sáng: "À đúng rồi, dì có nói là em ở đây bao lâu không? Phía bên giáo sư Cảnh…"
Mi tâm người đàn ông cau lại: "Em làm tốt những chuyện hiện tại đã, còn về chuyện bái sư thì cứ để tùy duyên đi."
"Vâng." Cô gái cười đáp lại, mượn động tác thu lại ánh mắt để che giấu đi sự không cam tâm vừa dâng lên.
Phạm Trung Dương đúng là không tệ, nhưng sao so được với Cảnh Tuần danh tiếng lẫy lừng. Cô ta từ bỏ việc học ở Italy, một phần là vì muốn nắm chặt Cố Hoài Sâm, còn mặt khác là vì nhắm vào danh tiếng của Cảnh Tuần, nếu có thể bái ông ta làm sư phụ thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
"Đến rồi."
"Vâng, em đi lên đó đây."
Hề Đình xuống xe, vẫy tay với người đàn ông.
Nhìn Cố Hoài Sâm rời đi, cô ta mới đi vào đại sảnh.
Cộc cộc.
"Mời vào."
Khi Hề Đình bước vào, Phạm Trung Dương đang sửa bài tập phác họa đã ra tuần trước.
Không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt: "Đợi tôi một lát, sô pha ở bên cạnh, mời ngồi."
Ờ, đây là một trong những thói quen (kỳ quái) của đại giáo sư Phạm, khi ông chữa bài tập cho sinh viên thì không ai được phép cắt ngang.
Nguyên nhân: Đây là sự tôn trọng đối với thành quả nghệ thuật của sinh viên.
Trước khi Hề Đình bước vào đã sắp xếp ngôn từ định nói, ngay cả khóe môi cũng đã điều chỉnh đến độ cong hoàn mĩ nhất, chỉ mong để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Dù sao thì Phạm Trung Dương và Cảnh Tuần cũng là bạn bè lâu năm, quen biết khá sâu, nếu có thể được ông ấy tiến cử thì không cần phải đi qua con đường của dì Cố nữa rồi, như vậy mới có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt người nhà họ Cố.
Một hai lần thì là tình cảm, nhiều lần thì biến thành mặt dày rồi.
Không ngờ, còn chưa kịp nói gì đã bị đối phương chặn lại khiến cho trở tay không kịp, trên mặt Hề Đình thoáng hiện lên sự lúng túng, nhất thời không thể thích ứng được với sự lạnh nhạt này.
Một lúc sau, thấy Phạm Trung Dương quả thật vẫn chưa hề có ý ngẩng đầu lên để ý đến mình, cô ta mới nhẹ nhàng đi đến bên ghế sô pha và ngồi xuống đó.
Tuy cố gắng trấn tĩnh, nụ cười trên môi vẫn không đổi, nhưng tiết tấu đã bị làm loạn, rốt cuộc không còn được tỉ mỉ như kế hoạch dự tính trước đó nữa.
Lần đợi này dài bốn mươi phút.
Hề Đình cười đến cứng cả miệng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc giáo sư Phạm ngước mắt lên nhìn mình.
Thực sự có thể nói là, chờ đợi mây tan nhìn trăng sáng!
"Cô là?" Thu bút đỏ lại, đỡ gọng kính.
Hề Đình đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc: "Chào giáo sư Phạm, em là Hề Đình, trước kia đã gửi hồ sơ đến cho thầy xem qua, hôm nay đến đây báo cáo ạ!"
"Ồ, là em à, em ngồi đi."
"Dạ em cảm ơn." Lễ nghi chu toàn.
"Tôi đã xem qua hồ sơ của em, du học ở đại học Italy, học chuyên ngành tranh sơn dầu, học viện Mỹ thuật Firenze nổi tiếng toàn cầu. Có thể nói cho tôi biết lý do em về nước được không?"
Vẻ mặt Hề Đình rung lên, cuối cùng cũng vào đề tài chính rồi!
"Học tranh sơn dầu bao năm nay, ngày nào cũng bầu bạn với bút chì, thuốc màu, em muốn thử nghiệm những thứ mới mẻ, ví dụ như quốc họa."
Đọc ra đáp án đã chuẩn bị từ trước, thấy Phạm Trung Dương gật đầu như thể đồng ý, lúc này Hề Đình mới tìm lại được quyền chủ động, chầm chậm thả lỏng.
"Trước đây em đã từng học về quốc họa chưa?"
"Dạ chưa ạ!"
Phạm Trung Dương nhíu mày.