Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 357

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-06 20:24:22
Lượt xem: 13

Hề Đình ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm tràn ngập kinh ngạc và sợ hãi.

Trong ký ức của cô ta, Đàm Hi là người nhát gan, sợ sệt, giống như con chim sợ cành cong, dường như thế thì chỉ cần khẽ nhấc cung tên lên là đã có thể b.ắ.n c.h.ế.t được rồi.

Nhỏ bé yếu ớt có nghĩa là có thể bị bắt nạt, và trên thực tế đúng là như vậy, cô gái này đã từng là cái bao cát, tiếp nhận toàn bộ cái tốt và cái xấu của người khác, vĩnh viễn không bao giờ từ chối, cũng sẽ không phản kháng.

Chính bởi vì như vậy, nên ban đầu cô ta mới khống chế được cô gái nhỏ này tuyệt đối.

Nhưng nay…

Ngũ quan vẫn như trước đây nhưng đã nảy nở hơn, thân hình vốn gầy gò yếu ớt nay đã cao lớn hơn như cây măng trúc, làn da đã trắng hơn, cũng không phải lúc nào cũng cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhận sai.

Nhưng thứ này vẫn còn nằm trong dự liệu.

Con gái mười tám tuổi ắt thay đổi, càng ngày càng xinh đẹp hơn.

Nhưng đôi mắt kia, nói đúng hơn, là ánh mắt của cô ấy đã hoàn toàn không còn tìm thấy được bóng dáng của trước kia nữa!

Tùy tiện, ngôn cuồng, hoang dã khó thuần, đây là những thông tin Hề Đình đọc được từ trong đôi mắt người đang đứng trước mặt cô ta lúc này.

Không chỉ có vẻ ngoài, ngay cả tính cách, tính tình hình như cũng đã thay đổi, giống như… hoàn toàn biến thành một người khác!

Không còn nghi ngờ gì, Đàm Hi ở trước mắt lúc này khiến cô ta càng nghi kỵ hơn, thậm chí, còn có một cảm giác sợ hãi vô hình không nói rõ được thành lời…

"Cô Hề, có phải cô nghĩ quá đơn giản rồi không? Một cái tát là đã xong hết nợ luôn sao, cô có chắc chắn là mình không nằm mơ giữa ban ngày đấy chứ?"

Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ châm chọc, phải làm sao đây, còn muốn cho cô ta một bạt tai nữa…

Nếu đã như vậy, thì…

Bốp!

Đánh đi!

Hề Đình trở tay không kịp, lần này bên má phải bị đánh, vừa khéo đối xứng!

Đàm Hi lắc cổ tay, cười vừa vừa lưu manh vừa ác liệt: "Ái chà, xin lỗi nhé, lại lỡ tay rồi!"

"Em!" Mỹ nhân trợn mắt lên, ngay cả khi nổi giận đùng đùng cũng vẫn mang vẻ đẹp lay động lòng người.

"Cô Hề xuất ngoại một thời gian, đúng là càng ngày càng đẹp ra. Xem ra được không ít lợi lộc từ bọn trai Tây nhỉ!" Đàm Hi nháy mắt, dáng vẻ như thể "chúng ta đều là kẻ sành sỏi, cô hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu cả".

Hề Đình tức đến mức hai má đỏ bừng: "Sao em lại biến thành thế này hả?"

"Chẹp chẹp, giả bộ làm bạch liên hoa lâu rồi nên tưởng mình thành tinh luôn rồi đấy à? Mở miệng ra là thuyết giáo, tôi xưng hô cô là "cô Hề", cô tưởng mình là cô giáo thật đấy à? Cô giáo Thảo người ta cũng là cô giáo đấy, cô cũng chung đường với cô giáo Thảo đúng không? Hử?"

"Cô giữ mồm miệng cho sạch sẽ đi!"

Đàm Hi cười nhạo, cái thứ đồ chơi gì thế này…

"Cho cô làm, mà không cho tôi nói à? Cô Hề, đừng có khiến mình xấu mặt quá đấy nhé!"

Hề Đình nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi: "Nếu như khua môi múa mép có thể khiến em vui vẻ thì tôi không ngại nghe em nói cho hết đâu."

"Nói cho hết? Chẹp chẹp… dựa vào "giao tình" giữa hai chúng ta, chỉ sợ nói hết ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện được mới đúng chứ?"

"Đàm Hi, rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Ôi chao, vừa rồi ở trong văn phòng còn giả bộ không quen biết tôi, bây giờ sao lại biết tên tôi rồi?" Đàm Hi chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt như cười như không khiến người ta bất giác hoảng loạn.

Như thể cô nắm gọn trong lòng bàn tay tất cả mọi thứ, chắc chắn phần thắng.

Ánh mắt Hề Đình tối lại, giọng nói mềm đi: "Hi Hi, giữa chúng ta… có phải là có hiểu lầm gì không?"

Đàm Hi nhướng mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/357.html.]

Đã nghe thấy Hề Đình nói tiếp: "Tôi tự nhận thấy mình đối với em cũng không bạc, yêu thương em như em gái ruột. Cho dù em đối với… anh ta có yêu thương mến mộ, tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chưa bao giờ nhiều lời. Tuy mấy năm không gặp, nhưng suy cho cùng tình cảm vẫn còn đó, em có nhất thiết phải nói lời làm tổn thương người khác thế không?"

Nói xong, vành mắt đã đỏ hoe lên.

Trong lòng Đàm Hi thầm có một vạn con ngựa chạy qua, quả nhiên, người ti tiện là vô địch, Hề Đình cược rằng cô không hay biết gì hết, muốn chơi trò tình cảm, coi cô như con ngốc mà dỗ dành!

Đàm Hi không nói gì, nhìn thẳng vào mặt cô ta.

Giả bộ đi, tiếp tục giả bộ đi, để xem cô giả bộ được đến mức nào!

Trong lòng Hề Đình tuyệt nhiên không hề bình tĩnh được như cô ta đang tỏ ra bên ngoài, cô ta không chắc chắn được rốt cuộc Đàm Hi đã biết được bao nhiêu.

Nhưng mà, có một điểm cô ta rất chắc chắn.

"Em thích Tần Thiên Lâm, tôi nhân cơ hội ra nước ngoài học để bỏ đi, định tác thành cho hai người, kết quả lại đổi lại một cái tát tai và những lời mắng chửi coi thường, Đàm Hi, tôi có lỗi với em ở chỗ nào vậy?"

"Ồ? Thế à?" Như cười như không.

Ánh mắt Hề Đình lóe sáng: "Nếu như chúng ta có gì đó hiểu lầm thì có thể nói ra, chúng ta nói hết một lần cho rõ ràng."

Đàm Hi mỉm cười, vòng quanh cô ta một vòng, nhìn trước nhìn sau, từ đầu đến chân.

Hề Đình bị cô nhìn đến mức cả người đều thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn cố ép bản thân duy trì sự trấn tĩnh.

"Tôi coi như cũng biết rồi…" Đàm Hi tỉnh ngộ, giọng điệu ngâm nga như ngâm thơ nhưng Hề Đình nghe lại có thâm ý sâu xa khác.

Cô ta vô thức thẳng tắp sống lưng, ngừng thở.

"Em biết cái gì?"

Cười khẽ một tiếng: "Biết tại sao cô lại có thể đùa bỡn Tần Thiên Lâm đến u mê rối loạn, cho dù có cho hắn đội mũ xanh nhưng hắn cũng vẫn không từ bỏ tình cảm đối với cô! Chẹp chẹp… không nhìn ra đấy, cô còn là một đĩ liên hoa siêu cấp nữa."

Hề Đình híp mắt: "Quả nhiên, cô đã biết rồi."

"Chìa khóa cô nhặt được rồi còn gì? Còn thử thăm dò nữa, có thú vị không?"

"Được, nếu đã nói đến đây rồi thì tôi cũng nói thẳng, nói đi, rốt cuộc cô muốn gì?"

"Úi chà, đây là muốn lật bài ngửa luôn rồi đấy à?"

"Đàm Hi, mấy năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều."

"Cô Hề cũng không tệ nha, n.g.ự.c to hơn, m.ô.n.g cong hơn, vẫn quyến rũ như trước kia đấy."

Hề Đình cười nhạo: "Nếu như cô chỉ thích nói cho sướng miệng thì tôi cũng không ngăn cô, tùy cô thích nói thế nào thì nói."

"Ồ, công phu mặt dày đúng là càng ngày càng thâm hậu."

Cô gái thầm cắn răng, cũng không hoàn toàn để ý.

"Anh ta không thích cô thì tôi còn có cách gì nữa?" Hề Đình vừa mở miệng đã đ.â.m thọc vào tim cô.

Đáng tiếc, cô không phải là Đàm Hi trước kia.

"Ai nói anh ta không thích tôi?"

"Vậy sao, hừ…"

"Xem ra, cô không tin lắm thì phải?"

"Đừng làm trò cười nữa, Đàm Hi. Tôi hiểu anh ta hơn cô, năm xưa không thích thì nay cũng sẽ không thích."

Con người Tần Thiên Lâm, từ trong xương cốt đã có sự bướng bỉnh và tà vọng, chuyện hắn không muốn làm, cho dù có dùng nhiều thủ đoạn hơn nữa để ép hắn thì hắn cũng sẽ không khuất phục.

Năm xưa, cô ta đã nói ra những lời khích lệ hai người ở bên nhau, chẳng qua là muốn khơi dậy sự phản loạn của Tần Thiên Lâm.

Loading...