Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 360
Cập nhật lúc: 2025-02-06 20:27:43
Lượt xem: 16
Người trực ban là một sinh viên.
"Tôi là trợ giảng mới, đến đây báo cáo."
"Vậy à, vậy em không giúp được gì cho cô rồi, chuyện này phải là chủ nhiệm Lưu đích thân xử lý mới được. Hay là, cô ngồi đây đợi một lát?"
"Còn khoảng bao lâu nữa?"
"Ừm… có lẽ là khoảng ba mươi, bốn mươi phút nữa."
Trong lòng Hề Đình đột nhiên có một cảm giác mất kiên nhẫn, nhưng hiện thực bày ra ngay trước mắt, cô ta không thể cáu kỉnh được, vì thế ngồi xuống bắt đầu lại một quá trình chờ đợi dài đằng đẵng nữa.
Lại một tiếng đồng hồ trôi qua.
Chủ nhiệm Lưu họp xong quay về, Hề Đình đã đói đến mức da n.g.ự.c dán vào da lưng, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười hoàn mĩ.
Đến khi tất cả thủ tục xong hết, đi ra khỏi khu hành chính thì trời đã tối.
Cô ta móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Cố Hoài Sâm.
Nhưng lại nghĩ đến tình huống lúc này không đúng lắm, lúc trước cô ta mượn cớ nói đến nhà hàng ăn cơm, vậy thì bây giờ đáng lẽ ra không còn ở lại trường học mới đúng.
Huống hồ, mặt cô ta còn chưa bớt sưng, cuối cùng đành phải thôi.
Gọi một chiếc taxi: "Đến nhà hàng cơm Tây gần nhất."
Vẫn nên lấp đầy cái bụng đói meo này trước đã rồi tính, sự xuất hiện của Đàm Hi đã làm rối loạn tiết tấu của cô ta, không thể hoang mang được!
Vừa nghĩ đến việc sau này phải ở cùng một chỗ với cô gái đó, thậm chí ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, Hề Đình liền cảm thấy chán ghét.
Phải nghĩ cách để cô ta tránh xa mình ra mới được.
Người phụ nữ bắt đầu chuyển động đầu óc, vẻ mặt cũng theo đó lạnh lùng xuống…
Tài xế nhìn thấy thế cũng cảm thấy rụt rè.
…
Đón gió buổi tối mát mẻ ở sân vận động trường, Đàm Hi nhắm mắt lại, giang hai cánh tay ra.
Cố Hoài Sâm đi sau cô một bước, dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, dường như có một tầng ánh sáng màu đỏ cam ấm áp bao phủ quanh người cô gái.
Gió thổi qua làm tung bay tóc mai bên tai cô, nhảy múa loạn lên trong không trung.
"Cố Hoài Sâm!" Cô gái bỗng nhiên quay đầu lại, gọi tên anh ta, người đàn ông chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, có một loại tình cảm như muốn phá đất chui lên, bản thân anh cũng không hiểu điều đó có nghĩa là gì nữa, chỉ cảm thấy rằng khoảnh khắc này anh thấy rất thỏa mãn, dường như trái tim đã được lấp đầy…
"Hử?" Anh nhẹ giọng đáp.
"Tôi có nói là, anh mặc áo sơ mi trắng rất đẹp trai chưa?"
"Chưa nói." Anh ta lắc đầu, nụ cười nhạt dịu dàng.
Đàm Hi nhìn rõ ràng, một thoáng hoảng hốt, thật quá giống…
"Nhưng tôi nhớ tôi đã từng nói với anh rồi mà nhỉ?"
Chẳng lẽ cô nhớ nhầm sao?
Đúng rồi, trước kia cô cũng đã từng nói người kia mặc áo sơ mi trắng rất đẹp.
"Em chỉ nói, tôi mặc áo sơ mi trắng thử xem thôi."
"Kết quả chứng minh là tôi chính xác."
"Em thấy đẹp à?"
"Ừm! Đẹp!" Giòn giã, ngọt ngào.
Ý tứ trong mắt người đàn ông càng đậm hơn: "Đẹp chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng đẹp hết! Ừm… Nếu cứ bắt buộc phải nói ra một lý do, thì có lẽ là màu trắng rất hợp với khí chất của anh."
"Khí chất gì?" Ung dung thản nhiên, giống như tùy ý.
"Sạch sẽ, thuần túy, ôn nhuận như ngọc."
"Vậy thì tôi phải cảm ơn vì lời khen ngợi của em rồi?"
Sắc mặt Đàm Hi nghiêm chỉnh, cô gật đầu: "Đừng khách khí."
Cố Hoài Sâm thấy buồn cười.
Trước đây anh ta rất ít khi mặc áo sơ mi trắng…
"Anh không thấy màu trắng rất hợp với anh à?"
"Không nhìn ra."
"Ờ, vậy chắc chắn là anh không biết tận hưởng rồi. Quần áo mặc cho người khác xem, người khác nói đẹp thì chắc chắn là đẹp rồi!"
"Cẩn thận!"
Một quả bóng đập về phía Đàm Hi, Cố Hoài Sâm tay chân nhanh nhẹn kéo cô vào trong lòng, xoay người bảo vệ cô.
"Ưm…"
Một tiếng kêu đau!
Bóng không bay vào mặt Đàm Hi mà đập thẳng lên lưng Cố Hoài Sâm.
"Em có sao không?"/"Anh có sao không?" Hai người đồng thời lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/360.html.]
Bốn mắt nhìn nhau rồi lập tức cùng bật cười.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Có đập trúng hai người không? Thật sự xin lỗi!" Một nam sinh mặc quần áo bóng đá, người đầy mồ hôi chạy đến trước mặt hai người, áy náy xin lỗi.
"Không sao." Cố Hoài Sâm khua tay về phía nam sinh kia: "Lần sau nhớ phải cẩn thận, nhỡ chẳng may đập vào trẻ con hay người già thì không còn là chuyện nhỏ nữa."
Chạng vạng tối, thường xuyên có cư dân sống xung quanh đến sân vận động đi bộ.
"Cảm ơn anh, lần sau chúng tôi sẽ chú ý hơn!"
Cố Hoài Sâm đá bóng cho cậu ta: "Được rồi, đi thôi."
Nam sinh chụm ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đặt trước trán vung lên: "Cảm ơn anh trai!"
"Mấy đứa nhóc này…"
Đàm Hi rời khỏi lòng anh ta, cũng học theo động tác của nam sinh, khẽ vung lên: "Cảm ơn anh bạn!"
Anh ta liền bật cười: "Em ấy…"
Hơi cưng chiều, lại giống như bất đắc dĩ, đáng tiếc là cô không chú ý nghe.
"Lưng anh có sao không? Tôi nghe thấy vừa rồi âm thanh rất lớn đấy…"
"Không sao cả."
Cố Hoài Sâm xua tay: "Không sao."
Trên mặt nhẹ nhàng như không.
Mặc dù đau nhưng cũng không thể nói ra được.
Tiễn Cố Hoài Sâm đi, Đàm Hi lại chạy hai vòng quanh sân vận động rồi mới về ký túc xá.
Cô biết, trạng thái của bản thân có vấn đề.
Có giống thế nào cũng không thể là người đó được.
Nhưng có một số cảm xúc không phải cô muốn khống chế là có thể khống chế được.
…
Vừa lái xe ra khỏi cổng trường, điện thoại đã reo vang.
Bờ môi còn đang cười nhạt của Cố Hoài Sâm còn chưa hạ xuống đã trực tiếp mở tai nghe: "A lô."
"A Sâm, em đây."
Ý cười chợt thu lại: "Tiểu Đình, không phải em đi ăn với bạn sao, nhanh thế à?"
"Vâng, chỉ nói mấy câu cô ấy đã đi rồi, anh đến nhà hàng đồ tây Thánh Uy đón em được không?"
Trầm ngâm giây lát: "… Ừ."
Mở định vị, ở ngay gần đây, chỉ chừng mười phút đồng hồ đến nơi.
Hề Đình đứng ở cửa nhà hàng, gió đêm thổi bay mái tóc, cô ta vô thức giơ tay ra vén tóc ra sau tai.
"Cô gái, đi một mình sao?" Chàng trai trẻ mặc bộ vest đi giày da tiến lên, cười phong lưu.
Hề Đình nhướng mày, không muốn nói.
"Có muốn cùng anh đi ăn đêm, rồi đưa em về nhà không?" Cậu ấm chỉ vào chiếc siêu xe màu xanh ở phía sau.
"Xin lỗi, tôi không có hứng."
"Xì, giả bộ thanh cao cái gì chứ? Vừa nhìn đã biết không phải là gái trinh rồi…" Hùng hùng hổ hổ đi xa.
Trên mặt Hề Đình không hiện lên cảm xúc gì, nhưng tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
Đột nhiên, trước mắt sáng bừng lên, miệng mỉm cười rạng rỡ.
Xe chậm rãi dừng lại hẳn trước mặt, Cố Hoài Sâm đi đến bên cạnh cô ta: "Bạn em đâu rồi?"
"Có việc bận nên đi trước rồi."
Anh ta cởi áo khoác ngoài tự tay khoác lên vai cô ta: "Đi thôi."
"Vâng."
Ngồi lên xe, Hề Đình nghiêng đầu nhìn anh: "Anh ở gần đây à?"
"Ừ, anh vừa đi ra khỏi trường học."
"Anh vào đại học T à?" Âm điệu bất giác cao vọt lên.
Cố Hoài Sâm quỷ dị liếc nhìn cô ta: "Có vấn đề gì à?"
"Không… Em thấy thương anh vì đã đợi bao nhiêu lâu như vậy…"
Cố Hoài Sâm ngẩn người, chợt bật cười, nhưng không lên tiếng nữa.
"Anh ăn tối chưa?" Hề Đình âm thầm toát mồ hôi, nguy hiểm quá…
"Ừ."
Người phụ nữ nhíu mày, có hơi ngạc nhiên.
"Lúc trước anh ăn ở căng tin trường rồi." Anh ta giải thích.
"Có hợp khẩu vị không?"
Người đàn ông không biết nghĩ đến gì đó, nụ cười lại đậm hơn đôi chút: "Cũng được."