Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 363

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-06 20:31:08
Lượt xem: 17

Khi Đàm Hi biết chuyện này, bức ảnh đã bị dán trên bảng tin một ngày một đêm.

Tối hôm đó, cô đột nhập vào hệ thống camera giám sát của trường học, điều chỉnh đoạn video ngày hôm đó, người dán bức ảnh kia chính là Ngô Thiêm!

Nhìn dáng vẻ lén lút chột dạ của hắn, thấp kém hèn mọn, còn bá cmn vương…

Thứ ba, là tiết học thể dục, khi xếp hàng vào WC, Ngô Thiêm dẫn theo hai nam sinh, suýt nữa thì đẩy cô vào WC nam.

Đương nhiên là Đàm Hi cũng không phải người ăn chay, trực tiếp cầm cái cọ bồn cầu ở trong góc phòng chào hỏi đám người kia.

Cảnh tượng dính cả shit và nước tiểu đầy ghê tởm kia, đến bây giờ cô vẫn không dám nghĩ lại, sợ lúc ăn cơm sẽ nôn ra.

Ba điểm tổng hợp lại, đủ để nhìn ra ý tứ thù địch của Ngô Thiêm!

Nói thật, Đàm Hi không hiểu, thực sự không thể hiểu được.

Trước giờ cô không có thù oán gì với tên bá vương này, gần đây cũng không thù không oán, cứ muốn nhằm vào mình?

Vô lý mà!

Đến hôm nay, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra, thì ra là có Hứa Tuệ Tuệ này đứng đằng sau xúi giục!

Nếu không thì nói thế nào nhỉ, sau lưng mỗi người đàn ông ngu xuẩn đều có một người phụ nữ còn ngu xuẩn hơn cả hắn ta!

Nếu đối phương đã liều mạng đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g thì cũng đừng trách cô không khách khí.

Gọi đến một dãy số, đối phương nhanh chóng nghe máy.

Đàm Hi cười nói: "Chu đại thiếu gia, lâu nay thế nào?"

Đầu bên kia, Chu Dịch đang ôm một cô gái trần truồng lăn giường, quần áo đã cởi hết, suýt nữa là đến bước cuối cùng rồi.

Điện thoại reo vang, bỗng chốc ỉu xìu…

Mất hết hứng thú!

Người phụ nữ tỏ vẻ không chịu, hắn sầm mặt xuống, người phụ nữ bỗng nhiên im bặt.

Khoác áo choàng tắm lên, mang điện thoại ra ban công.

Gạt vạch màu xanh, đặt đến bên tai, bất thình lình nghe được một câu như vậy, bỗng nhiên có chút không phản ứng lại kịp.

"Chẹp chẹp, quý nhân bận rộn, một người nhận giày như tôi còn có trí nhớ tốt hơn người tặng giày như anh. Mà cũng đúng thôi, ân tình mà, phải ghi nhớ kỹ trong lòng mới đúng."

Chu Dịch phản ứng lại, cười he he: "Chị Đàm à, đêm hôm khuya khoắt tìm tiểu đệ, có phải là thiếu người ở cạnh không? Tiểu đệ sẵn sàng đợi lệnh!"

Khóe miệng Đàm Hi co giật: "Vớ vẩn. Tìm anh có chuyện đây."

Sắc mặt Chu Dịch nghiêm chỉnh, thu lại giọng nói cười cợt: "Cô nói đi, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Đừng lo, xử lý một tên bá vương trường học mà thôi, đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ."

"Bá vương trường học? Ở trường cô bị người ta bắt nạt à? Mẹ kiếp, để tôi gọi điện cho lão Ba, đừng nói đến bá vương trường học, dù là hiệu trưởng cũng xử gọn được."

"Đừng coi quyền lực không ra gì, thông báo cho Tống Bạch làm gì chứ? Tự tôi đã có kế hoạch rồi."

"Khi lão Ba đi đã dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc cô tử tế, nếu để xảy ra chuyện thì cũng phải thông báo chứ…"

"Không cần! Tôi rất ổn, không có chuyện gì cả, cũng không có bất cứ vấn đề gì! Chỉ là nhìn ngứa mắt một số người, muốn cho đối phương một bài học, chỉ đơn giản vậy thôi, understand?"

"Ờ, chỉ thế thôi à?"

"Nếu không thì anh nghĩ tôi thế nào? Bạo lực học đường? Hay là dâm loạn trường học?"

Chu Dịch giơ tay ra xoa mũi, chớ có nói, vừa rồi lúc mới nghe, hắn đã thực sự nghĩ theo hướng đó rồi.

Một cô gái như Đàm Hi, một đóa hoa nóng bỏng hừng hực, khiến người ta thèm muốn biết bao…

Khụ khụ!

"Vậy cô nói xem muốn tôi giúp cô thế nào?"

"Hỏi mượn anh mấy người thôi."

"Thể loại nào?"

"Cao to đen hôi, tốt nhất là trông hung dữ một tí."

"Cô muốn giả làm xã hội đen hả?"

"Thứ đồ chơi đó quá cao cấp, không thích hợp với đám người mới nhập học như tụi tôi, giả bộ làm bọn lưu manh là được rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/363.html.]

"Cái gì?" Chu Dịch ngoáy tai: "Cô mượn người của tôi để đóng giả làm côn đồ á?"

"Uh huh."

"… Cô giỏi."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Dịch nghĩ ngợi, vẫn nên thông báo với Tống Bạch thì hơn.

"Lão Ba à, tôi Chu Dịch đây."

"Dịch Tử, sao cậu lại gọi điện cho tôi vào lúc này thế?"

"Đàm Hi vừa gọi điện thoại cho tôi."

Phụt!

Tống Bạch phun ngụm sữa vừa uống ra ngoài, lập tức đặt cốc xuống: "Cậu nói ai?"

"Đàm Hi! Con mẹ nó cậu phun cái gì hả?"

"Đừng có vớ vẩn. Nói xem cô ấy tìm cậu có chuyện gì."

Chu Dịch thành thật trả lời: "… Đó, chuyện là như vậy."

"Có hỏi rõ xem ai chọc cô ấy không?"

"Hình như là tên bá vương trường học gì đó."

Tống Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Vậy còn được." Anh ta sợ Đàm Hi đụng trúng phải tên có quyền có thế, ví dụ như hiệu trưởng, thư ký… vậy thì không phải chỉ đánh một trận là có thể giải quyết được.

"Cậu nói xem, rốt cuộc là có cho mượn không?"

"Đừng hỏi tôi, nếu cô ấy đã tìm cậu thì cậu tự quyết định đi."

"Haizz! Ba này, cậu thấy khó nên quăng vấn đề sang cho tôi đúng không?"

Tống Bạch khẽ cười hai tiếng: "Tóm lại, không thể để cô ấy phải chịu ấm ức được, cậu tự mà liệu."

"A lô? A lô? Sao nói tắt là tắt luôn thế…"

Chu Dịch quay người đi vào phòng, vẻ mặt ảo não, cô gái trườn lên người hắn như con rắn.

"Cút xa ra! Ông đang có chuyện, không rảnh chơi với cô."

Đôi mắt cô gái hiện vẻ ấm ức, giọt lệ long lanh chuyển động quanh khóe mắt kết hợp với gương mặt kiều diễm đó, thực sự khiến người khác thấy thương xót.

"Cậu Chu, anh còn muốn đợi bao nhiêu lâu nữa? Người ta đợi anh lâu lắm rồi đấy."

"Ờ, vậy thì thật là có lỗi với em, ngoan nào." Một giây sau, đôi mắt đã tràn ngập sự ấm áp ôn hòa, vỗ đầu cô gái, rồi đột nhiên trở nên sắc bén: "Không đợi được thì cút! Ông không thiếu thể loại này."

"Cậu Chu…"

"Hoặc là cút, hoặc là đợi, tự cô chọn đi, còn nữa, đừng để tôi nghe thấy cô phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa, nếu không tối nay đừng hòng nhận được một đồng tiền nào!"

Thân hình cô gái run rẩy dữ dội, cô ta mím chặt môi lại, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi.

Chu Dịch phút chốc lại trở nên dịu dàng, xoa đầu cô ta, giống như đang vỗ về một con cún cưng: "Thế này mới ngoan chứ…"

Đợi hắn đi vào phòng ngủ, toàn thân cô gái mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Khi Hàn Sóc mang theo mái tóc ngũ sắc bước vào lớp kỹ thật tài chính năm hai, nhất thời thu hút vô số ánh mắt tò mò đánh giá.

"Anh Thiêm, anh nhìn kìa…"

Ngô Thiêm ngẩng đầu lên, một giây sau đã cười khinh miệt: "Tao tưởng ai, hóa ra chỉ là bại tướng dưới tay tao! Sao nào, còn chưa ăn đủ nắm đ.ấ.m của anh nên đến xin thêm nữa à?"

Đám chó săn cười rộ lên.

Hàn Sóc nhìn không chớp mắt đi đến trước mặt hắn: "Mày nói đúng rồi đấy." Cúi người, tiến lại gần: "Tám giờ tối nay, quán bar Nghê Hồng, ai không đến làm cháu!"

Nói xong, quay người rời đi!

"Anh Thiêm, nó nói gì đấy?"

"Hẹn đánh nhau."

"Đệch! Đám đàn bà này thật không có mắt mũi gì cả, lần trước chúng ta bỏ qua cho nó, còn chưa ra tay tàn nhẫn, mà nó lại dám tìm đến tận cửa à!"

Một tên chó săn khác lại khá yên lặng, nghĩ ngợi rồi phân tích nói: "Em nghi ngờ cô ta gọi người giúp đỡ. Nếu chúng ta muốn đi thì phải gọi thêm mấy người, để đề phòng bất trắc!"

Ngô Thiêm cười lạnh: "Một con oắt con như nó thì tìm được ai giúp đỡ chứ? Cùng lắm chỉ là đám ô hợp đến khua chiêng gõ trống thôi! Tao sợ chắc? Đi thì đi! A Lương, mày thông báo cho các anh em, tám giờ tối."

Loading...