Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 367
Cập nhật lúc: 2025-02-10 21:51:56
Lượt xem: 8
Chu Dịch lao qua vài cánh cửa, khí thế hung hăng hùng hổ.
"Xin hỏi anh…"
"Cục trưởng của các người đâu? Đã đến chưa?"
"Hả?" Cậu cảnh sát trẻ ngơ ngác.
Lúc này bóng dáng một người hơi mập đi nhanh vào, cậu cảnh sát trẻ trở nên căng thẳng, đứng phắt dậy, cung kính nói: "Chào cục trưởng Lâm!"
Hiện tại Lâm Thịnh làm gì có thời gian để ý đến cậu ta: "Cậu Chu, khuya như vậy mà cậu còn tới, không biết có việc gì không?"
"Cục trưởng Lâm à," Chu Dịch giờ tay ra vuốt phẳng nếp nhăn chỗ cổ áo: "Ông thật sự càng ngày càng sung sướng nhỉ, đám lính dưới tay ngày càng giỏi, ngay cả người của tôi cũng dám đụng vào hả?"
Lâm Thịnh như bị sét đánh ngang tai.
…
"Là căn phòng này."
Chu Dịch đặt tay lên nắm tay cửa, động tác bỗng chậm lại, hắn sợ nhìn thấy cảnh tượng không may trong tưởng tượng.
Dù sao, hắn biết không ít những chiêu trò thấm vấn người ở chỗ này.
Lỡ đâu, Đàm Hi bị ức hiếp, e rằng phía lão Ba sẽ không chịu để yên…
Hít sâu một hơi, thôi vậy, sớm muốn gì cũng phải đối mặt.
Tay từ từ dùng sức, khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, hắn đã nhìn thấy gì?
Ba cô gái, mỗi cô ôm một cốc mì tôm, đang húp sột soạt sột soạt.
Chu Dịch chớp mắt, chớp mắt tiếp, đột nhiên hoảng hốt.
Phản ứng của Lâm Thịnh còn dữ dội hơn hắn, có thế nói là há mồm trợn mắt.
Chuyện này…
"Hai người muốn vào không?" Một giọng nói già nua vang lên từ phía sau, hai người giật mình.
"Nếu không vào thì làm phiền nhường đường cho."
Hai người không hẹn mà cũng lùi qua một bên.
Chỉ thấy một chiếc lưng còng đi xuyên qua hai người, trong tay còn cầm một chiếc túi đựng đồ, đi thẳng đến bên một cô trong các cô gái ở đó.
"Cô út, uống chút nước đi, tôi có mua sữa chua nữa." Mặt mày ông lão hiền hậu, nụ cười thân thiết, làm gì còn sự hung hiểm khi nói chuyện với họ?
"Ông à, ông kêu mấy người An Huy đi mua là được rồi, cần gì phải tự đi mua làm gì?"
"Họ đi trút giận thay cho cháu rồi, bộ xương già như ông chỉ có thể chạy ít việc vặt thôi."
An An lấy hai chai nước và hai hộp sữa chua từ trong túi ra, đẩy qua cho Đàm Hi và Hàn Sóc: "Của các cậu."
"Cảm ơn ông ạ!"
"Không cần khách sáo, đều là những đứa trẻ ngoan!"
"Ủa! Chu Dịch, anh đến rồi à?" Đàm Hi nhìn về phía cửa, trong miệng còn ngậm mì ăn liền: "Anh đứng ngây ra đó làm gì? Tiểu… Nhiễm Dao đâu? Cô ấy không đi chung với anh à?"
Chu Dịch sải bước tiến vào: "Có thể nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là sao không? Còn vị này nữa…"
Ông lão tiến về trước, từ giới thiệu: "Già đây họ An."
An?
An!
Chu Dịch trừng to mắt không dám tin, không phải là họ "An" trong tưởng tượng của hắn đấy chứ?
Có thể xem phòng thẩm vấn trong cục cảnh sát như căng tin, còn ngang nhiên vừa ăn vừa nói chuyện trong đó, đúng là rất giống chuyện mà người nhà đó sẽ làm!
Trước đây, có nghe nói, An Tuyệt đã về nước, lẽ nào…
Chu Dịch tỏ ra trịnh trọng, cung kính đáp lại: "Ông là trưởng bối, không dám nhận…"
Cục trưởng Lâm Thịnh đã bị bỏ lơ hoàn toàn, làm ơn, đây là phân cục mà ông ta làm chủ quản đấy nhé!
Các người làm vậy coi có được không?
Xin hỏi diện tích tâm lý ám ảnh của cục trưởng nào đó là bao nhiêu rồi?
Đợi đến khi ba người ăn no uống say, đặt cốc mì xuống, lại có thêm một người đàn ông bước vào, mặt mày lạnh lùng, cẩn trọng ít nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/367.html.]
"Chú An, cô út."
"Có hỏi ra được gì không?" Mặt chú An trầm xuống.
Anh ta cúi người nói thầm bên tai ông.
"Được, tôi biết rồi, chuyện này chúng tôi tự giải quyết." Sau đó xoay qua hỏi An An, lúc này lại phục hồi trạng thái ôn hòa thân thiện: "Cô út, có phải chúng ta nên về nhà rồi không? Cậu cả đã đợi ở nhà nãy giờ rồi!"
"Anh cả về rồi ạ?" Mắt An An sáng lên: "Đi, bây giờ chúng ta về liền."
"Được, chậm thôi…"
Sau khi An An rời đi, Đàm Hi và Hàn Sóc cũng chẳng cần phải ở lại nữa, ngang nhiên đi thẳng ra cửa, không ai dám cản lại.
Chu Dịch và Lâm Thịnh lùi lại về sau.
"Chuyện hôm nay, không cần tôi nói ông cũng biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Thật… thật sự là An…"
"Cục trưởng Lâm, ông nên thấy mừng vì ông không dính líu vào chuyện này, đợi đó mà xem, tên họ Trương và họ Tiền kia sẽ không được yên ổn đâu".
Lâm Thịnh đứng ở cổng cục cảnh sát đưa mắt nhìn họ rời đi, gió đêm thổi qua, đột nhiên ông ta thấy rùng mình.
"Cục trưởng Lâm, cục… cục phó Tiền, ông ấy…" Tiểu Vương hoảng hốt xông ra: "Gọi 120…"
"Tiền Tiến Cường bị sao?"
Sắc mặt Tiểu Vương trắng bệch, cả người run rẩy: "Chết… c.h.ế.t rồi…"
"Cái gì?" Lâm Thịnh hoảng hốt: "Mau, đưa tôi qua đó!"
Hai người vội vàng rời đi…
"Chính… chính là ở đây…" Tiểu Vương đẩy cửa ra, nhưng đầu lại xoay sang hướng khác.
Lâm Thịnh nhìn thấy Tiền Tiến Cường khắp người đầy m.á.u nằm im dưới đất, sắc mặt thay đổi: "Lão Tiền? Lão Tiền? Anh tỉnh lại! Tỉnh lại!"
Nhà họ An thật sự quá ngông cuồng, dám g.i.ế.c ngươi ngay tại cục cảnh sát!
Lửa giận xông thẳng lên não, Lâm Thịnh cảm thấy uy tín của người làm cục trưởng như ông ta bị suy giảm đáng kể, nhất là khi đang ở trước mặt cấp dưới!
Lấy di động ra, gọi ngay.
"Sở trưởng Triệu, tôi Lâm Thịnh đây, tôi có việc muốn báo cáo với anh…"
Đợi ông ta phẫn nộ nói xong, đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
"… Họ thật sự không coi kỷ cương pháp luật vào mắt! Chỉ cần anh ra lệnh truy bắt, phía bên tôi sẽ phối hợp bắt người ngay!"
"Tiểu Lâm, cậu ngồi ở vị trí này bao lâu rồi?"
Lâm Thịnh sửng sốt: "Ba năm…"
Thật ra, theo lý lịch của ông ta thì đáng lý ra năm ngoái đã được thăng chức rồi, nhưng không ngờ đến cuối cùng bị người ta giành lấy, hại ông ta mừng hụt, đến hôm nay vẫn còn khúc mắc trong lòng.
Ông ta không hiểu, tại sao cứ luôn hụt một bước cuối cùng?
Tài cán, ông ta có. Mối quan hệ, không thiếu, nhưng cứ đến thời khắc quan trọng là hỏng bét!
Vì thế, Lâm Thịnh đổ lỗi do vận may.
"Chỉ dựa vào những lời hôm nay của cậu, đừng nói đến việc bò lên cao, cho dù có cách chức cậu cũng là do cậu đáng đời!"
"Anh rể, em…"
"Rốt cuộc cậu có biết nhà họ An tượng trương cho cái gì không? Đừng nói là cậu và tôi, ngay cả phía trên cũng không ai dám đụng vào, vậy mà cậu lại muốn bắt người?"
Lâm Thịnh đổ mồ hôi lạnh, nhưng trên miệng vẫn không chịu thua: "Một kẻ lăn lộn xã hội đen thì có năng lực cỡ nào?"
"Ngu xuẩn! Tôi hỏi cậu, trước nhà họ Tống, ai là kẻ nằm giữ quyền lực trung tâm?"
"Nhà họ Kỷ."
"Nhưng hôm nay thế nào? Ngoài Kỷ Tu Thần ra, cậu có thấy còn người của Kỷ gia nào ngồi ở vị trí cao không? Bên ngoài đồn rằng, con cháu Kỷ gia càng ngày càng kém cỏi, nhưng sao cậu không nghĩ đến, một gia tộc to lớn như thế làm gì có việc nói bại là bại chứ?"
"Nhưng gốc rễ Tống gia sạch sẽ, lên vị cũng việc hợp tình hợp lý."
"Tống gia sạch sẽ, chẳng lẽ Giang gia lại không? Kỷ gia suy thoái, đáng lý Giang gia đứng thứ hai phải triển khai quyền cước, nhưng tại sao họ cứ phải đi nịnh bợ Tống gia hả?"
"Việc này…" Lâm Thịnh không biết phải nói gì.
"Nếu không có người ở phía sau trợ giúp, Tống gia có thể đi được đến hôm nay? Kỷ gia có Kỷ Tu Thần, Giang gia có Giang Hạo Đình, nhưng cuối cùng lại để cho Tống Vũ (ba của Tống Bạch) chiếm quyền, đó là bởi vì có An Tuyển Hoàng đứng sau lưng hậu thuẫn cho Tống Vũ!"