Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 375
Cập nhật lúc: 2025-02-11 08:47:58
Lượt xem: 15
"À… em đi tắm đây." Dứt lời, lao nhanh vào phòng tắm, cứ như có ma đang dí theo sau lưng cô.
"Chó con!" Tiếng nghiến răng của Nhị gia vang lên ken két.
Tắm xong, Đàm Hi bi thương phát hiện ra cô không mang theo gì cả, áo lót, quần lót, váy ngủ…
"Cậu ơi! Cậu ơi!"
Lục Chinh đang báo cáo tình hình với ông ngoại ở ngoài ban công thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi: "… Ông ngoại, không nói nữa, cháu còn có việc bận."
"Này! Cháu đợi đã… Sao ông nghe thấy có tiếng phụ nữ?"
Ánh mắt anh nghiêm nghị, bình tĩnh lên tiếng: "Nên bảo Thiệu Đình dẫn ông đi kiểm tra toàn thân rồi."
Đầu dây bên kia sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng trở lại: "Nhãi ranh! Đừng có mắng khéo lão già này!"
Lục Chinh cúp máy, xoay người vào phòng.
"Cậu ơi…"
"Được rồi, đừng gọi nữa!"
Đàm Hi trốn ở cửa, túm lấy khăn tắm, nghe thấy tiếng trả lời, hai mắt sáng rực: "À… em quên cầm theo áo lót, quần lót…"
Trán anh nổi gân xanh: "Ở đâu?"
Giọng điệu, xem như còn bình tĩnh.
"Túi xách."
Cô dựa vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của anh xa dần.
Không lâu sau, Lục Chinh trở lại: "Mở cửa."
Đàm Hi hé cửa, giơ tay ra.
"Hử?"
"Mau đưa cho em đi…"
"Cùng tắm." Giọng anh hơi khàn.
Nhất thời trở nên cảnh giác: "Không! Em đã tắm xong rồi."
Cô chặn cửa lại, tập trung lực chú ý cao độ.
"Vậy thì tắm lại một lần nữa." Dứt lời, đẩy thẳng cửa vào, Đàm Hi mang dép lê, cộng thêm sàn gạch dính nước vừa ướt vừa trơn, không hề có bất kỳ ưu thế phản kháng nào.
Anh phá cửa tiến vào.
"A…"
Lục Chinh ôm lấy eo cô từ phía sau, ghé sát vào tai: "Muốn trốn?"
"Anh… nói hôm nay không động vào em mà!"
"Ừ."
"Vậy mà anh còn…"
"Bây giờ anh đang động vào em sao?"
Đàm Hi muốn khóc: "Anh là tên vô lại!"
"Vừa hay, vô lại xứng lưu manh."
"Anh nói ai là lưu manh hả? Anh mới là lưu manh!"
Lục Chinh cười: "Còn giả ngốc với ông đây à?"
"Em sai rồi, tha cho em đi."
"Ngoan, anh vẫn chưa tắm."
"…"
"Tắm chung."
Lần tắm này khiến người ta đỏ mặt tía tai, nhưng Lục Chinh nói được làm được, anh thật sự không động vào cô, chỉ là chỗ nào nên hôn nên sờ thì vẫn làm đủ.
Đàm Hi muốn khóc, việc này có khác gì với việc "động vào cô" chứ?
Lục Chinh ôm vật nhỏ ướt sũng ra khỏi phòng tắm, còn bản thân thì không mặc gì hết.
Đàm Hi cũng không mặc gì dưới lớp khăn tắm, nhân lúc anh xoay người đi tìm máy sấy, cô lén chui vào ổ chăn, lấy chăn quấn người lại thành một con tằm.
Khi Lục Chinh xoay người lại, trùng hợp cũng nhìn thấy cảnh này.
Bất chợt thấy buồn cười: "Em làm gì vậy?"
"Phòng sói."
"Chỉ dự vào một chiếc chăn rách sao?"
"…"
"Qua đây."
Đàm Hi lắc đầu.
"Qua đây!"
"Anh xoay người qua, em mặc đồ ngủ."
Lục Chinh cười lưu manh: "Cũng có phải chưa thấy bao giờ đâu."
Đàm Hi bị nghẹn, hạ quyết tâm, dứt khoát vén chăn lên, bắt đầu thong thả mặc áo ngực, quần lót, cuối cùng là váy ngủ trước mặt anh.
Anh nhìn đến nổi hai mắt như muốn phun lửa: "Được lắm, gan của em càng ngày càng to rồi!"
Cô nàng Đàm cũng không phải là người dễ bắt nạt, trừng mắt nhìn thẳng lại, dáng vẻ kiêu ngạo: "Anh đã nói, hôm nay không động vào em!"
Lục Chinh là một người nói lời giữ lời, anh nói không động tức là không động.
Lúc này còn không trêu anh, Đàm Hi sẽ thấy có lỗi với thiên thời địa lợi!
Quả nhiên, hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.
Cắn chặt quai hàm, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì.
Đàm Hi khẽ hất cằm, ra vẻ khiêu chiến, giống như một chú nghé coi trời bằng vung.
Không hề sợ một con hổ lớn nào đó!
"Nói lại lần nữa, qua đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/375.html.]
Đàm Hi mặc quần áo xong như có thêm tự tin, qua thì qua!
Đứng trước mặt anh, bốn mắt nhìn nhau.
Lục Chinh luồn tay vào vạt dưới áo ngủ, nhanh chóng di chuyển lên trên, tìm đến nơi nào đó sau lưng cô, lạch tạch…
Khuy cài áo n.g.ự.c được mở ra.
Động tác của anh quá nhanh khiến Đàm Hi trở tay không kịp, ngay cả thời gian để phản ứng lại cũng chẳng có chứ đừng nói đến chuyện phản kháng.
Cũng may là, anh chỉ gỡ khuy cài chứ không làm thêm động tác tiếp theo.
Đàm Hi nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đầy nghi hoặc, chỉ thế thôi?
"Đi ngủ không được mặc áo lót."
Một lúc sau: "… Ồ."
"Xoay lại."
Đàm Hi nhìn chiếc máy sấy tóc bên tay anh, ngoan ngoãn nghe lời.
Ngón tay hơi chai của anh lướt qua da đầu cô, giống như móng của mèo con, tuy hơi đau nhưng lại khiến cô tê nhiều hơn.
Cô thoải mái rên lên một tiếng, hai mắt bất giác híp lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
"Xong rồi."
Đàm Hi ngồi bên mép giường, nhìn anh cầm máy sấy tóc tự sấy tóc mình, động tác không hề tinh tế như lúc chỉnh lý mái tóc dài giùm cô, một sự ấm áp đột nhiên dâng lên trong lòng Đàm Hi.
Cô đi qua, nhón chân, với tay cầm lấy máy sấy.
"Đừng phá!" Ánh mắt anh như đang nhìn một đứa bé nghịch ngợm.
"Em giúp anh." Sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Lục Chinh nới lỏng tay, máy sấy bị Đàm Hi lấy đi.
Cô chạy đến bên giường, cởi giày ra, bước lên trên, chỉ vào chỗ ở trước mặt: "Qua đây, đứng yên."
"Không cần, đã khô rồi."
Một quả đầu đinh, không cần sấy cũng có thể khô nhanh được.
"Nhưng em muốn sấy cho anh mà!"
Ánh mắt của cô quá sáng, nụ cười đơn thuần khiến Lục Chinh đi qua như bị ma xui quỷ khiến.
"Xoay người."
Đàm Hi ấn công tắc, tiếng ù ù vang lên ngay tức thì.
Cô đứng trên giường, nên Lục Chinh bây giờ chỉ đứng đến n.g.ự.c cô, từ trên nhìn xuống, có thể thấy được hàng mi cong dài và sống mũi cao ráo của anh.
Chưa đầy ba phút, tóc đã khô hoàn toàn.
"Tại sao không để kiểu tóc khác?"
"Quen rồi."
Đàm Hi nhớ ra trước đây anh là bộ đội, chắc những người khác đều để kiểu tóc này.
Hai người sấy khô người xong, không thấy buồn ngủ, thế là lại ra phòng khách xem TV.
Lần này không xem phim, đổi sang kênh tin tức.
Lục Chinh gõ mặt bàn, phát ra tiếng kêu trong trẻo, Đàm Hi thấy hơi căng thẳng, cô dựa vào n.g.ự.c anh, anh ngửa người ra sau, rõ ràng là định né đi.
Khuôn mặt Đàm Hi đột nhiên trầm xuống, vừa định lên tiếng, nhưng bị anh giành trước một bước.
"Đứng ngay ngắn." Lục Chinh chỉ vào khoảng trống trước mặt anh.
"Làm gì?" Cô nàng nào đó tức giận, hai mắt trừng to.
"Tính sổ."
Sặc——
Đàm Hi hơi ngơ ngác, tròng mắt đảo đều.
"Anh muốn làm gì?"
"Đứng yên, ở chỗ đó!" Sắc mặt anh quá lạnh, không giống như đang đùa.
Đàm Hi bĩu môi, không biết lại lên cơn điên gì nữa đây, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn đi qua đó đứng thì hơn.
Cô có thể cảm nhận được, Lục Chinh tức giận rồi.
Anh không lên tiếng, cô cũng không dám nói gì.
Hai người im lặng, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Ục ục…
Đàm Hi ôm bụng, vẻ mặt lúng túng.
"Đói rồi?"
Gật đầu.
"Sau này, có chịu ăn cơm đàng hoàng hay không?"
Gật đầu mạnh.
"Trả lời!"
"… Có."
"Người như em mà vẫn dám thi chạy 800m?"
Đàm Hi không phục, cô đâu có phải thường xuyên bỏ bữa, chỉ là gần đây không theo quy luật một chút thôi mà.
Trong lòng không vui, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
"Ngày mai đi bệnh viện."
"Hả?" Cô ngơ ngác: "Đi bệnh viện làm gì?"
"Kiểm tra toàn thân."
"Không cần! Thật sự chỉ thiếu m.á.u thôi mà…"
Lục Chinh còn muốn nói gì đó nhưng Đàm Hi đã giành trước một bước: "Cậu ơi, cháu đói rồi! Bây giờ, tập tức, ngay tức thì, muốn ăn!"
Anh lạnh lùng nhìn cô, Đàm Hi trừng lại.