Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 381
Cập nhật lúc: 2025-02-12 00:06:08
Lượt xem: 9
"Em gái à, em vẫn còn quá trẻ…" Không hiểu thế giới của tài xế già.
Trước khi đi ngủ, An An do dự một lúc lâu, nhưng vẫn đi gõ cửa phòng sách.
"An An?" An Tuyệt ngẩng đầu từ sau bàn làm việc, chợt đặt bút xuống.
"Anh, nghỉ ngơi một lúc đi." Đưa tay ra: "Này, sữa cho anh, uống lúc nóng đi."
An Tuyệt nhận lấy, đặt lên bàn.
"Uống ngay bây giờ."
"Được."
Không lâu sau, ly thủy tinh đã thấy đáy: "Nói đi, còn có chuyện gì không?"
An An cắn môi, nhưng vẫn nói chuyện Minh Anh đi châu Phi ra, hi vọng sau khi Anh Anh trở về đừng tìm cô tính sổ…
"Ừ." Phản ứng của anh ta rất bình tĩnh, dưới ánh đèn, đường viền khuôn mặt lạnh lùng bức người.
An An đột nhiên thở phào, quả nhiên là đã biết…
"Còn nữa, lần này chúng ta ở Hoa Hạ trong bao lâu?"
An Tuyệt nhìn cô, đứng dậy, dắt cô qua ngồi xuống ghế sô pha: "Em có suy nghĩ gì, nói ra cho anh nghe."
"Không có, chỉ là em… có chút không nỡ xa trường học hiện tại"
Anh ta suy nghĩ trong chốc lát: "Tạm thời không đi nữa."
"Vậy thì tốt." An An mỉm cười: "Anh, có phải anh định đưa An gia… trở về Hoa Hạ không?"
"Năm đó, ba thỉ thiếu một bước cuối cùng… nói cho cùng, nơi này vẫn là gốc rễ của chúng ta."
An An mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào vai anh mình: "Anh quyết định là được, tụi em mãi mãi sẽ đứng sau lưng anh, ủng hộ anh vô điều kiện."
"Cô bé ngốc…"
"Vậy em về phòng nghỉ ngơi trước đây."
"Ừ, ngủ sớm đi."
Lúc đứng dậy làm rơi tập văn kiện trên bàn trà, An An ngồi xuống nhặt lên, lúc cầm lên thì một tấm hình rơi ra.
Ánh mắt An An khẽ run: "Anh, người này là?"
"Lục Chinh. Em biết hắn ta?" An Tuyệt tỏ vẻ cảnh giác.
Đối với sinh vật giống đực bên cạnh công chúa nhỏ, những người đàn ông nhà họ An đều sẽ xây dựng sự quan tâm và xem trọng cao độ.
An An hết cách: "Không phải như anh nghĩ đâu…"
An Tuyệt tỏ vẻ dò xét.
"Anh ta là bạn trai của bạn cùng phòng em." Buổi trưa còn cùng ăn trưa với nhau nữa.
Quả nhiên, sắc mặt An Tuyệt tốt hơn phần nào.
"Anh, tại sao anh lại điều tra anh ta?" Đây mới là trọng điểm An An quan tâm, nếu như có vấn đề gì, cô cũng dễ nhắc nhở Hi Hi.
Anh ta co ngón tay lại, gõ vào mặt bàn, đây là động tác chỉ xuất hiện khi An Tuyệt chìm vào sâu vào suy tư.
An An không hối thúc, kiên nhẫn chờ đợi.
"Nhìn khắp thủ đô, người có thể lọt vào mắt anh chỉ có một mà thôi."
…
Khi Đàm Hi và Lục Chinh về đến khách sạn thì trời đã sẩm tối.
"Ngày mai lúc nào xuất phát?" Đàm Hi cởi áo khoác, chuẩn bị đi tắm thì bất ngờ nhớ đến chuyện này.
"8 giờ tối."
Cô tính thời gian: "Khi đến Hồng Kông, chẳng phải trời đã sáng rồi sao?"
"Ừ."
"Vừa hay, sáng mai có thời gian về ký túc xá dọn đồ."
Tắm xong, ra khỏi phòng tắm, anh đang đứng trước gương, đồ tây giầy da.
Đàm Hi hơi sửng sốt: "Phải ra ngoài à?"
"Một buổi tiệc rượu thương nghiệp."
"Hóa ra anh đến đây vì công việc, rồi mới tiện thể thăm em?"
Anh khẽ cười: "Sao anh ngửi thấy có một mùi chua nhỉ?"
Đàm Hi lúng túng, lẩm bẩm: "Mũi của anh có vấn đề…"
"Sẽ về trước 10 giờ." Lục Chinh hứa.
"Bắt buộc phải đi à?"
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/381.html.]
Hôm nay anh đại diện cho hai nhà Bàng Lục, không đi không được.
"Được thôi," Đàm Hi nhúng vai: "Đi sớm về sớm, đang muốn bồi thường cho anh, điên cùng anh… đáng tiếc quá!"
Giây tiếp theo, chiếc eo mảnh khảnh bị anh siết chặt vào ngực: "Về rồi sẽ xử lý em!" Cắn răng nghiến lợi.
Đàm Hi thắt cà vạt giùm anh, động tác thuần thục, ung dung d.a.o nhã.
"Ai xử lý ai còn chưa biết…" Dứt lời, xoay người, ngáp một cái: "Lúc đi đừng quên đóng cửa, em ngủ trước đây."
Động tác lười biếng, như một chú mèo Ba Tư cao quý.
Anh hít thở sâu hai cái rồi mới đóng cửa rời đi
Ngồi trên xe, trong đầu vẫn hiện lên dáng vẻ mệt mỏi buồn ngủ, bờ môi anh đào, làn da trắng tuyết, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng sáng của cô…
Càng nghĩ, hơi thở càng loạn, trong lòng như có một chiếc móng mèo đang cào loạn.
…
"A Sâm, đẹp không?" Hề Đình bước ra khỏi phòng thay đồ, xoay một vòng đầy tao nhã.
Cố Hoài Sâm dời tầm mắt khỏi đồng hồ, chuyển hướng nhìn sang cô gái đang mặc váy trắng: "Rất đẹp."
"Có thuần khiết quá không?"
"Màu trắng tôn lên khí chất của em."
Hề Đình nhấc chân váy lên, đi đến bên người anh ta, cười hỏi: "Khí chất gì?"
"Hoa sen thuần khiết xinh đẹp không yêu mị, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."
Cô gái cười rạng rỡ, vẻ thẹn thùng xuất hiện đúng lúc trên khuôn mặt
"Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi."
"Vâng."
Cố Hoài Sâm quẹt thẻ thanh toán, hai người nắm tay nhau rời đi.
Nhân viên bán hàng xếp thành một hàng, đưa mắt tiễn khách quý đi xa.
Đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó, hai tiếng, ba tiếng…
"Này, các cô nói xem, có phải vị khách quý kia cố ý không? Có ai lại dùng Ái Liên Thuyết đi khen người ta chứ?"
"Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thì có vấn đề gì sao?" Có người không nắm được điểm cười.
"Khác nào đang chửi người ta là bạch liên hoa…"
"Đúng nhỉ!"
Còn bên kia, Tần Thiên Lâm cũng đã sửa soạn hoàn tất, rời khỏi khách sạn.
Giữa đường nhận được cuộc gọi của Lục Thảo.
"Mẹ."
"Xuất phát chưa?"
"Vâng."
"Hôm nay tứ đại gia tộc đều có người đến, con phải nắm rõ chừng mực, nếu có thể giúp Tần Thị lôi kéo được một đối tác làm ăn như Đại Đường, nhà chúng ta sẽ bước lên một tầm cao mới…"
Lục Thảo lải nhải không ít, Tần Thiên Lâm lắng nghe, nhưng ít khi đáp lại.
"Những gì mẹ nói con đều biết, cứ thế trước nhé."
Nói xong, lập tức cúp máy.
Tiền thân của tập đoàn Đại Đường là một doanh nghiệp nhà nước, lấy than đá làm nền tảng. Là một doanh nghiệp năng lượng quy mô lớn chuyên kinh doanh theo hình thức chuỗi, lấy điện lực, đường sắt, cảng khẩu, vận tải đường biển, dầu hỏa và công nghệ chế biến than làm một thể.
Sau khi thay đổi chế độ, tập đoàn này chuyển sang hình thức tư nhân, nhưng quyền cổ phần vẫn nằm trong tay nhà nước quản lý.
Cho nên, về phương diện nào đó, tập đoàn Đại Đường được hưởng thụ các chính sách ưu đãi mà các doanh nghiệp bình thường khác không có.
Cộng thêm, ngành năng lượng lại có liên quan đến các vấn đề dân sinh, nên có thể dễ dàng tưởng tượng được đến sự quan tâm, xem trọng của các cấp lãnh đạo phía trên.
Tứ đại gia tộc nhận được thiệp mời nên không thể không tới, ngay cả nhà họ Bàng có thân phận tương đối nhạy cảm cũng phải cử hai người cháu ngoại là Lục Chinh và Tống Bạch làm đại diện.
"Ba, cậu nhanh chút đi! Sắp trễ rồi!" Chu Dịch ăn mặc khá lịch sự, gõ mạnh cửa phòng.
Giây tiếp theo, cửa mở.
Tống Bạch vẫn còn mặc áo choàng tắm, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn: "La hét cái gì đó?"
Chu Dịch khịt mũi như chó: "Uống rượu à?"
Tống Bạch xoay người đi vào trong, sắc mặt không được dễ chịu cho lắm.
Chu Dịch đi vào theo, xoay tay đóng cửa lại, nhìn thấy bình rượu trống rỗng trên quần bar, tròng mắt trừng to như sắp rơi ra ngoài.
"Bây giờ là lúc nào? Mẹ nó, cậu vẫn còn tâm trạng mượn rượu giải sầu à?" Chu Dịch hận không thể rèn sắt thành thép.
Tống Bạch lười để ý đến hắn, nhấc cổ tay lên xem, xoay người vào phòng tắm.
Tắm trước đã rồi nói sau.
Chu Dịch không thể chịu được dáng vẻ suy sụp của anh ta, dứt khoát chắn trước mặt, xách cổ áo Tống Bạch lên: "Ba, mẹ nó, cậu tỉnh lại đi! Chẳng qua chỉ là một người đàn bà, có đáng sống không ra sống, c.h.ế.t không ra c.h.ế.t thế không?"