Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 383
Cập nhật lúc: 2025-02-12 00:07:18
Lượt xem: 11
Con tim cô ta thắt lại, vội vàng che giấu biểu cảm trên khuôn mặt, không để lộ ra bất kỳ đầu mối nào: "Em chỉ hỏi đại thôi, sao vậy, ghen à?"
Cố Hoài Sâm cười, không nói gì.
Tuy trên mặt Hề Đình vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm lại đội nhiên trở nên cảnh giác.
Nói thật, thời gian quen nhau của hai người không hề ngắn, nhưng cô lại không thể nhìn thấu người đàn ông ở trước mắt này…
Nếu có một ngày, bị anh ta biết được…
Không! Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Vì để không khiến Cố Hoài Sâm cảm thấy nghi ngờ, Hề Đình không hề nhìn Tần Thiên Lâm thêm một lần nào nữa, cho tới khi buổi tiệc kết thúc.
Cô ta biết rất rõ trước mắt bản thân có thể bắt được điều gì!
Tuy sau khi biết được thân phận thật sự của Tần Thiên Lâm, cô ta cũng có chút… không cam lòng!
Còn Tần Thiên Lâm cũng rất bình tĩnh, giống như chưa hề gặp Hề Đình bao giờ.
Chỉ khi nhắm mắt, hắn che giấu đi cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt trong đó.
Thật sự là một vở kịch hay!
Sau khi Lục Chinh và đổng sự trưởng tập đoàn Đại Đường hàn huyên với nhau xong, Tống Bạch cũng tiến lên trước lộ diện.
"Hay lắm! Cháu ngoại của lão Bàng đứa nào cũng ưu tú, khiến ông thấy rất ganh tị đấy nhé!"
Quên giới thiệu, ông lão khí thế mạnh mẽ, sắc mặt hồng hào đây là bạn bè cũ cùng kề vai tác chiến với ông Bàng năm xưa, hai người đã cùng lên chiến trường, từng g.i.ế.c quân giặc, còn đỡ đạn thay cho nhau, đó là giao tình sống c.h.ế.t có nhau!
"Đáng tiếc, con và cháu trai hai nhà chúng ta lại chiếm số đông, nếu không cũng có thể thân càng thêm thân." Ông lão cảm thấy hơi tiếc nuối.
Lục Chinh và Tống Bạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không đáp lời.
Họ đều biết, ông có một đứa cháu gái cưng, còn lời lúc nãy là một lời mang hàm ý thăm dò.
"À… đợi vài ngày nữa, ông sẽ sắp xếp cho các cậu và Dao Dao gặp nhau, con bé đó thích nhất có người chơi cùng với nó." Sự cưng chiều được bộc lộ ra hết trong lời nói.
Tống Bạch: "…"
Lục Chinh: "…"
Ông lão lại nói thêm một lúc mới thả cho hai người đi.
Lục Chinh hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời đi.
Vừa nghĩ tới vẫn còn một con yêu tinh đang đợi anh ở trên giường, nhất thời cảm thấy ngứa ngáy khó chịu ở trong lòng.
"Anh." Tống Bạch gọi anh: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Lục Chinh mở cửa, hai người đi đến vườn hoa.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng ra."
Tống Bạch trầm ngâm trong giây lát: "Anh và Đàm… cô ấy quen nhau thật sao?"
"Tôi cho rằng hôm đó tôi đã nói rất rõ rồi."
"Vậy anh định nói thế nào với nhà họ Tần? Hoặc hai người dự tính sống với nhau cả đời trong mối quan hệ danh bất chính ngôn bất thuận kia hay sao?"
Thậm chí, khiến Đàm Hi trở thành người thứ ba!
Dĩ nhiên, Tống Bạch không dám nói ra suy nghĩ này.
"Tôi sẽ xử lý." Dưới ánh trăng, khuôn mặt của anh càng thêm lạnh lùng, khắc chế, nghiệm nghị và bất khả xâm phạm.
Tống Bạch đột nhiên cảm thấy rùng mình: "Tần Thiên Lâm cũng tới đây…"
Lục Chinh liếc nhìn anh ta.
Tống Bạch nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ hắn ta không phát hiện ra… Loại chuyện này rơi trúng đầu ai cũng sẽ cảm thấy là một điều vô cùng nhục nhã…"
Không bàn đến chuyện Tần Thiên Lâm có thích Đàm Hi hay không, nhưng chuyện liên quan đến vấn đề mặt mũi của một thằng đàn ông thì không thể nào dễ dàng bỏ qua được.
Nói thật, Tống Bạch không thể nào tưởng tượng ra được cảnh tượng hai cậu cháu lật mặt nhau vì một người phụ nữ trông sẽ ra sao…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/383.html.]
Dĩ nhiên, bên trong đây cũng có sự tư lợi của Tống Bạch.
Tần Thiên Lâm không xứng với Đàm Hi, còn Lục Chinh và cô ấy lại cách nhau bởi một tầng quan hệ khó xử, ngao cò tranh đấu, cuối cùng tới phiên anh ta ngư ông đắc lợi cũng không phải là không có khả năng.
Nếu Đàm Hi có để lộ một chút tình ý với anh ta thì cho dù có phải xông vào biển lửa, anh ta cũng sẵn lòng cạnh tranh.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Con nhóc đó thật sự coi anh ta là anh em, bên trái kêu "Tiểu Bạch", bên phải kêu "Bạch Bạch", hại anh ta muốn có môt chút suy nghĩ gì đó bậy bạ trong đầu thì cũng chẳng còn hứng thú nữa.
Thôi vậy, làm anh em cũng không có gì không tốt.
Suy nghĩ này rất Tống Bạch.
"Anh, anh đừng để cô ấy phải chịu uất ức". Do dự một lúc lâu, đồng chí Tiểu Bạch vẫn cảm thấy bản thân nên nhắc nhở đôi điều.
Lục Chinh vẫn giữ cái bộ dạng không màng đến lý lẽ ấy: "Người phụ nữ của ông, ông sẽ tự lo."
Ý nói, cậu khỏi cần lo cho ông đây!
Tống Bạch bị nghẹn họng, rặn cả nửa ngày trời cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh nào.
Lục Chinh phất tay áo rời đi.
….
Thấy Cố Hoài Sâm đang trò chuyện với người khác, Hề Đình mượn cớ đi toilet để hít thở không khí trong lành.
Vừa mới bước ra đại sảnh thì bắt gặp một bóng người cao lớn quẹo ra khỏi hành lang, bước chân bỗng chậm lại, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ xấu xí.
"Đi theo tôi." Lướt qua vai nhau, giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng bên tai cô ta.
Sắc mặt Hề Đình cứng ngắc.
Tần Thiên Lâm trực tiếp rời đi.
Cô ta cắn răng, nhưng vẫn quyết định đi theo.
Hai người lần lượt bước vào phòng nghỉ VIP, Hề Đình vào sau đóng cửa lại, Tần Thiên Lâm đã xoay người, nhìn cô ta theo kiểu cười như không cười.
"Tiểu Đình, lâu rồi không gặp."
Hề Đình nhất thời hoảng hốt, khuôn mặt này vẫn giống như khuôn mặt anh tuấn trong ký ức của cô ta.
Năm đó, Tần Thiên Lâm theo đuổi cô ta, cô ta không chần chừ bao lâu bèn đồng ý, lý do bên trong không thể tránh khỏi liên quan đến khuôn mặt đẹp trai này của hắn.
"Đúng là đã lâu không gặp…" Khẽ thở dài, trong mắt ẩn chứa đôi chút buồn bã.
Mỗi một động tác và ánh mắt của Hề Đình đều làm rất vừa phải khiến người ta vẫn thèm muốn, tình ý miên miên.
Nhưng, hắn ta lại không dính chiêu này của cô ta: "Đi theo cậu Ba nhà họ Cố, cuộc sống chắc sung sướng lắm nhỉ?"
Sắc mặt cô ta trắng bệch, dáng vẻ muốn nói lại thôi trông giống với kiểu có nỗi niềm gì rất khó nói.
Nỗi lòng của Tần Thiên Lâm phức tạp, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chung quy người phụ nữ này vẫn là một khúc mắc trong lòng hắn…
Không liên quan đến việc yêu hay không yêu, chỉ là, không nuốt trôi được sự buồn bực ở trong lòng.
Thật là to gan, đá hắn rồi lại chạy theo thằng khác…
"Thiên Lâm, tôi cũng nên đi rồi."
"Vội gì chứ?" Cánh tay dài vươn ra, ôm cô ta vào ngực.
Hơi thở đàn ông mạnh mẽ ùa tới khiến đôi gò má của Hề Đình ửng đỏ: "Anh đừng… như thế…"
Bàn tay nhỏ nhắn chống trước n.g.ự.c hắn, tư thế nửa cự tuyệt nửa mời gọi vô cùng quyến rũ.
Tần Thiên Lâm che đi sự lạnh lùng trong đôi mắt, nở nụ cười vừa tà tính vừa lưu manh: "Cũng chẳng phải chưa từng làm, cô xấu hổ gì chứ?"
"Anh!"
"Với cái tính không nóng không lạnh của Cố Hoài Sâm, có thể thỏa mãn được cô sao? Tiểu Đình, không phải cô là một con dâm phụ sao?" Hắn giơ tay ra chạm nhẹ vào chóp mũi của cô ta, giọng điệu thân mật.
Tim cô ta đập liên hồi, hô hấp dồn dập.
Những lời ô uế trong miệng của Tần Thiên Lâm vừa khiến cô ta cảm thấy nhục nhã, vừa khơi dậy dục vọng ẩn chứa trong lòng Hề Đình.