Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 388
Cập nhật lúc: 2025-02-13 08:17:30
Lượt xem: 6
Ân Hoán tát một cái vào mặt hắn, còn đá thêm mấy cái.
Cả người A Phi bị đá vào góc, lưng chạm vào tường, đau đến mức kêu toáng lên.
"Lúc đầu tôi đã nói thế nào hả? Mẹ nó, nếu cậu đã có lòng tham thì dứt khoát đừng tới đây, thêm mình cậu không dư, thiếu mình cậu cũng không phải không được!" Ân Hoán chưa hết tức giận, giơ chân lên định đạp thêm một cái, nhưng bị Hứa Nhất Sơn ôm lấy eo kéo về sau.
Phì Tử vội vàng đỡ A Phi đang nằm rạp dưới đất lên.
"Anh Hoán, đừng tức giận nhiều như thế, chân này mà đạp xuống thì ruột phèo gì cũng bị ép ra hết."
Ân Hoán cũng không thật muốn xảy ra án mạng, hắn thửi thề vài câu, rồi xuống nước.
"Tôi nói cho cậu biết, sau này bớt nói những câu như thế này đi, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ tới! Tôi nghe rồi, cùng lắm là đạp cậu vài cái, nhưng nếu Đàm Hi biết được, mẹ kiếp, mất mạng như chơi đấy!"
A Phi che chỗ bị đá lại: "Em… biết rồi…" Giọng nói run lên.
Ân Hoán nhếch môi, cười lạnh: "Đừng quên Ngụy Cương khi đó bị cô ta hại c.h.ế.t ra sao."
Nếu Đàm Hi muốn lấy mạng một người, nhất là cái loại không có chỗ dựa như họ, lại mang nhiều vết nhơ, có thể nói là một việc vô cùng dễ dàng.
Đến hôm nay, Ân Hoán vẫn không thể nhìn thấu cô, càng đừng nói đến một tên ngu xuẩn nói hay hơn làm như A Phi!
Cảnh cáo xong xuôi, Ân Hoán phất tay: "Đưa đi bệnh viện. Nếu có lần sau thì cút đi ngay cho tôi. Phi, cậu hiểu rõ tính cách của tôi, cho nên nhắc nhở cậu, đừng ghi thù cũng như trả thù, cậu không chơi lại cô ta đâu. Xảy ra chuyện, rồi làm liên lụy đến bản thân mình, đó mới gọi là ngu xuẩn!"
A Phi hoảng sợ đến mức mặt mày xanh lè, đúng vậy, sao hắn có thể quên được cái c.h.ế.t của Ngụy Cương?
Mười mấy nhát d.a.o c.h.é.m xuống, cả người biến dạng…
"Anh Hoán, em không dám nữa, em thật sự không dám nữa…" Bây giờ hắn mới biết sợ!
"Cho nghỉ hai ngày, sau khi khỏe hẳn thì dẫn khách với Nhất Sơn, những khách ở trên tay cậu giao hết cho Phì Tử."
"Hả?" Phì Tử giật mình: "Giao… giao cho em?"
Nhưng cậu ta không mặc được thứ đồ tây đó.
"Tạm thời nhận lấy, tôi sẽ có sự sắp xếp khác."
Khi A Phi được đưa đến bệnh viện thì đã ngất đi vì đau.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói là nứt xương nhẹ, xem ra Ân Hoán thật sự không đạp mạnh chân lắm.
"Anh Sơn, anh về trước đi, em ở đây coi chừng cho."
Hứa Nhất Sơn hút một ngụm thuốc, tay đặt ở ngoài cửa sổ, trên tường có dán một tấm biển nhắc nhở "cấm hút thuốc".
"Đừng trông chừng nữa, kêu đàn em của A Phi qua đây."
"Em biết rồi." Phì Tử do dự trong chốc lát: "Anh Sơn, chuyện hôm nay anh nghĩ thế nào?"
Buồn cười nhìn hắn ta: "Lúc anh Hoán hỏi, tôi đã nói hết rồi."
"Anh nói thật à?"
"Nếu không lại giả ư?"
"Haizz, A Phi cái gì cũng được, chỉ có điều quá hấp tấp."
"Ối, được đấy chứ! Nghe nói tên nhóc nhà cậu đăng ký học lớp bổ túc, nói chuyện cũng có chút trình độ rồi đấy."
Phì Tử cười hì hì: "Trình độ gì chứ? Em chỉ muốn học ít thứ, đừng làm tên dốt chữ là được!"
"Được đấy! Trong mấy anh em chỉ mình cậu có giác ngộ nhất."
Phì Tử không biết giác ngộ hay không giác ngộ gì, hắn một lòng muốn cưới Tiểu Huệ, tóm lại học thêm ít thứ là không sai vào đâu được.
"A Phi tỉnh rồi thì cậu khuyên nó vài câu." Hứa Nhất Sơn cúi đầu hút thuốc, hút xong một ngụm lại vươn tay ra ngoài cửa.
"Có tác dụng không?"
"Tên tiểu tử đó không hề sợ hãi, nhớ kỹ thổi phồng Đàm Hi ghê gớm một chút, chắc chắn có tác dụng."
"Sự lợi hại của chị Đàm không phải em cứ thổi phồng lên là được, chị ấy thật sự dám xuống tay! Đừng thấy chị ấy tuổi nhỏ, chỗ này…" Phì Tử chỉ vào tim mình: "Không mềm đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/388.html.]
"Tên tay sai nhà cậu!" Khuôn mặt xanh đen của Hứa Nhất Sơn trở nên hơi nặng nề.
"Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không để lỡ lời, những lời A Phi nói hôm nay em sẽ xem như chưa nghe thấy gì."
"Tên nhóc nhà cậu lên trình rồi."
Gần đây, Sầm Đóa Nhi cũng không được yên ổn.
Tuy nói là tiếp nhận Sầm Thị nhưng căn cơ chưa vững, vây cánh chưa đủ, khó tránh khỏi không trấn áp được cục diện.
Phần lớn thời gian đều ở trong công ty, ngay cả việc ăn mặc trang điểm cũng không hề tỉ mỉ như trước nữa.
Không dễ gì mới có thời gian rảnh, dạo phố mua sắm thì không ngờ cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của Tần Dung lại tới.
Quả thật, Sầm Đóa Nhi như muốn phát điên!
Hít thở sâu, bình ổn sự tức giận đang cuộn trào trong lòng: "Mẹ."
"Đóa Nhi, con đang ở đâu vậy?"
"Bên ngoài."
"Mẹ hẹn gặp luật sư, có thể đi cùng với mẹ không?"
"Không rảnh."
"Chào cô, quần áo của cô đã được bao gói xong…" Nhân viên bán hàng đột nhiên liên tiếng, tuy đã chặn lại kịp thời nhưng vẫn bị Tần Dung phát hiện được.
"Con đang đi mua sắm hả?" Giọng nói bỗng nhiên trở nên chói tai.
Trong lòng Sầm Đóa Nhi cảm thấy bực bội, nhận lấy túi giấy, đẩy cửa ra ngoài.
"Đóa Nhi, con có đang nghe không?"
"Vâng." Thản nhiên trả lời, sự mất kiên nhẫn rất rõ ràng.
"Mẹ bảo con đi gặp luật sư với mẹ!"
"Mẹ, mẹ quậy đủ chưa?" Cô ta đi đến một góc khuất vắng vẻ, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: "Vẫn là câu nói đó, mẹ đừng động vào đồ của Sầm Uất Nhiên" Muốn động cũng không động được.
"Dựa vào gì mà không thể động? Cái con nghiệt chủng kia dựa vào cái gì mà được cầm tiền của nhà họ Sầm đi tiêu xài phung phí?"
"Mẹ, đừng quên rằng, cô ta cũng họ Sầm." Cô ta cười lạnh.
"Con! Có phải muốn mẹ tức c.h.ế.t thì con mới cam lòng đúng không?"
"Năm đó, con đã kêu mẹ sửa di chúc nhân lúc ba còn sống, mẹ cứ không tin, bây giờ ván đã đóng thành thuyền thì mới thấy hối hận? Mẹ, tòa án không phải do mẹ mở đâu."
Không thể phủ nhận, trong lòng Sầm Đóa Nhi đích thật cảm thất rất hả giận.
Ban đầu, ai nấy đều trách cô hung hăng gây sự, còn đổ cái c.h.ế.t của ba lên đầu cô ta, bây giờ biết được hậu quả nên muốn cứu vãn ư?
Muộn rồi!
Cô ta một lòng trù tính cho người ta, kết quả lại không được thấu hiểu, Sầm Đóa Nhi cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Tóm lại, cô ta không phải là người tốt gì, cho dù đối phương là mẹ ruột, cô ta cũng vẫn có quyền đứng ngoài cuộc cười nhạo.
Đây gọi là không nghe người ta nói, thiệt thòi ngay trước mắt!
Cô ta sớm đã biết được sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ai tin, nếu đã như thế, vậy thì dứt khoát không lo nữa!
Nhớ lại nỗi bi thương khi bị cô lập, cô ta cảm thấy thật đáng đời!
"Đóa Nhi, con là con gái của mẹ! Thứ con muốn con đã lấy được, giờ thì bỏ mặc mẹ sống c.h.ế.t không lo sao?"
"Ha… mẹ à, ban đầu là ai không cho con lo? Còn nhẫn tâm cho con một cái tát."
Đầu dây bên kia sụt sùi: "Là lỗi của mẹ, mẹ thật sự sai rồi, con gái ngoan, đừng bỏ mặc mẹ mà!"
Sầm Đóa Nhi mềm lòng, nhẹ giọng lại: "Mẹ, không phải con không giúp mẹ. Di chúc đã được luật sư công chứng, lại được công bố trước mặt nhiều người như vậy, những việc mẹ làm bây giờ còn có ý nghĩa gì không?"
"Sao lại không có ý nghĩa? Mẹ đã hỏi qua luật sư, chỉ cần tòa án phán định di chúc là giả tạo thì những thứ Sầm Uất Nhiên đã nuốt vào sẽ được nhổ ra nguyên vẹn! Sản nghiệp ở Giang Châu lớn như thế, mẹ cũng chỉ vì nghĩ cho hai chị em con thôi!"