Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 394

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-13 08:24:56
Lượt xem: 9

Vẫn là Tống Bạch to gan, cậy có bà cưng chiều nên mở miệng trêu ghẹo: "Con biết, ông đang ghen tị bà chỉ gắp cho con, không gắp cho ông…"

Còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt sắc như d.a.o của ông cụ làm giật mình: "Thằng ranh con!"

Bầu không khí mới trở nên ấm áp hơn.

"Con ăn no rồi." Liêu Gia Văn buông đũa: "Ông nội, bà nội, ba mẹ, Thanh Thanh, Tiểu Bạch, mọi người dùng thong thả, con lên lầu xem tài liệu."

Nói xong liền đứng dậy.

Bốp!

Bà Bàng không thể nhìn thêm được nữa, bà ném đũa: "Gia Văn, có phải con còn để sót một người không?" Giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Suy cho cùng vẫn là con gái nhà họ Bàng, vừa lên tiếng, khí thế bùng nổ tức thì.

Tống Tử Văn muốn nói lại thôi.

Bước chân Liêu Gia Văn khựng lại, không nói gì mà trực tiếp đi lên lầu, chỉ có điều, bóng lưng cô ta vô cùng căng thẳng, có lẽ cũng không phải không có một chút cảm giác nào.

Đúng là cô không thể chọc vào người nhà này được.

Bàng Bội San tức đến bốc khói: "Con xem đi, nó có thái độ gì thế hả?"

Tống Vũ kéo vợ mình, nâng mắt lên nhìn ông cụ, mặt mày đã hóa đen thui.

"Nhà chúng ta có lỗi chỗ nào với nó? Vừa trở về là lạnh mặt, cứ như cả thế giới đều thiếu nợ nó vậy!" Lửa giận của bà Bàng lan rộng: "Người mẹ chồng như tôi chưa từng lập quy tắc cho nó như những bà mẹ chồng nhà hào môn khác cơ mà? Tôi chưa hề nói nặng với nó dù chỉ một câu, rốt cuộc nó không hài lòng điều gì?"

Liêu Gia Văn làm việc ở Bộ Ngoại Giao, chủ quản Vụ Châu Âu, quanh năm cư trú ở nước ngoài, cơ hội về nhà không nhiều.

"Được rồi San San, nó có thể ở bao lâu chứ? Đáng để con chấp nhặt với nó sao?" Câu này của bà cụ nói theo kiểu không nên quá khắt khe.

Rõ ràng là đang trách mắng con dâu nhưng lại thể hiện rõ thái độ với cháu dâu, cao minh hơn nhiều so với việc nổi giận trực tiếp.

Tống Tử Văn không ngốc, buông đũa: "Bà nội, mẹ, hai người ăn thong thả, có thể công việc của cô ấy xảy ra chút vấn đề, còn đi lên xem thử."

Bà Bàng còn muốn nói gì đó nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó xử của con cả, dù còn nhiều phàn nàn và bất mãn cũng bị nghẹn lại trong cổ họng, thôi vậy, cũng không phải ngày một ngày hai, bà tính toán nhiều như vậy làm gì?

"Đi đi, nói chuyện đàng hoàng với vợ cháu." Ông cụ phất tay thả người đi.

Đi mất hai người, những người còn lại tiếp tục ăn, nhưng không thấy ngon miệng như trước.

Chuyện trong nhà, ông cụ rất ít khi lên tiếng, những năm gần đây, ngồi được tới vị trí đó, ông bỗng chuyển sang tu thân dưỡng tính, càng không để ý đến việc nhà vặt vãnh, toàn bộ đều do bà cụ làm chủ.

Bà Bàng hơi thất thần, miếng thịt trên người bà rơi xuống, dựa vào gì lại để cho Liêu Gia Văn chà đạp chứ?

Vào cửa không biết lấy dép cho chồng, một mình treo áo lên rồi tự rót nước, cũng không hỏi chồng có mệt hay không, có khát hay không, cứ căng cái mặt ra, giống như ai đó thiếu nó mấy trăm vạn vậy.

Trên bàn cơm, cũng không biết gắp đồ ăn cho người bên gối của mình, con trai cả của bà có dáng vẻ thiên chi kiêu tử thế kia, lại còn phải hứng chịu oán khí của nó, trong lòng Bàng Bội San vừa tức vừa giận.

Một người phụ nữ, ngay cả việc hỏi han ân cần cơ bản nhất cũng không làm được, thì lấy về có tác dụng gì?

"Mẹ, mẹ ăn món này đi." Tống Thanh thở dài, gắp thức ăn cho bà: "Mấy ngày nữa chị dâu sẽ bay sang châu Âu, mẹ nhường chị ấy chút đi…"

"Nhường?" Bà Bàng vừa nhắc tới đã thấy tức: "Mẹ không cần cô ta phải hiếu thuận với ba mẹ chồng, nhưng ít nhất cũng phải chăm sóc tốt cho người đàn ông của mình chứ? Con nhìn bộ dạng của nó đi, làm gì giống như đang sống chung với nhau? Nó khao khát ở trong Bộ Ngoại Giao mỗi ngày, gặp lãnh đạo từng phút từng giây, lúc nào cũng trưng ra cái mặt làm việc, mẹ thật sự..."

"Mẹ, mẹ đừng tức giận." Tống Bạch lạnh nhạt lên tiếng: "Một người thích đánh, một người thích bị đánh, người ta còn chưa nói gì, mẹ cuống lên như thế làm gì?"

Tống Vũ trừng mắt nhìn con trai mình: "Không biết nói chuyện thì đừng có nói."

Tống Bạch hừ lạnh, dù sao anh ta cũng không ưa người phụ nữ đó.

Rõ ràng là ăn của nhà họ Tống, dựa vào nhà họ Tống, vậy mà còn hất mặt lên cho nhà họ Tống xem, thật sự cho rằng bản thân mình là môt quả trứng bảo bối, ai cũng yêu thích sao?

Bà cụ không nói gì, có vài chuyện cần thời gian mới có thể nhìn rõ được, việc bà có thể làm cũng chỉ là thuận theo tự nhiên.

Sau bữa cơm, hai ông bà ra vườn hoa đi dạo, ông cụ dìu bà cụ, một cao một thấp, đón lấy ánh nắng hoàng hôn, bóng lưng khom còng lại nhìn vô cùng ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/394.html.]

Tống Bạch thất thần, đột nhiên anh ta muốn yêu nghiêm túc một lần.

"Táo, có muốn hay không?" Tống Thanh đẩy đĩa đến trước mặt anh ta rồi ngồi xuống bên cạnh.

"Chà, hôm nay chị tốt bụng thế."

Tống Thanh nhét một miếng vào miệng anh ta: "Em chỉ biết nói nhiều!"

Tống Bạch cắn rột rột: "Không có việc gì lại tự nhiên lấy lòng, không gian trá thì là trộm cướp!"

Tống Thanh trợn mặt khinh thường.

"Khi nào chị dâu đi?"

"Chắc là tuần sau."

"Vãi!" Vẫn còn lâu thế sao?

"Sao, em có ý kiến gì à?"

"Hừ… ý kiến của em lớn lắm đấy!"

Tống Thanh mím môi, không nói gì.

"Mẹ kiếp, em nhìn mà thấy khó chịu!"

"Ngốc! Chẳng phải là gì của em, khó chịu cái gì?"

"Em khó chịu thay anh cả không được à?"

"Chị cảnh cáo em, đừng gây thêm chuyện." Tống Thanh sợ anh ta làm bậy.

"Yên tâm, dù em không nể mặt chị ta nhưng vẫn phải nể mặt anh cả chứ!"

"Ngoan, càng ngày càng hiểu chuyện." Tống Thanh giơ tay ra sờ đầu em trai.

Tống Bạch hất ra, vẻ mặt chán ghét: "Đừng có động tay động chân."

Tống Thanh thở dài, sao cô lại không đau lòng anh cả chứ?

"Thôi vậy, để cho họ giày vò nhau đi. Hôm nay mẹ không nhịn được, nhưng tính khí của bà nội lại tốt hơn, không để lộ ra điều gì."

"Xời, chị đừng xem thường bà nội chúng ta, đẳng cấp cao hơn quý bà Bàng nhiều."

Tống Thanh cau mày.

"Chị cho rằng bà nội yêu thích chị ta à? Bà đang đợi thời cơ đấy, không ra tay mà thôi, vừa ra tay đảm bảo sẽ khiến người ta không thể nào chống đỡ được, chị đó, đợi mà xem đi!"

"Nhóc ranh! Em nói xem một thằng đàn ông như em, suốt ngày chỉ có tâm tư đi cưa cẩm con gái nhà người ta, có thấy mất mặt không hả?"

"Em đây gọi là tinh tế chu đáo. Này, chị có tin không, nếu em xuyên không vào cái [Truyện XX] gì đó, đảm bảo sẽ hốt hết 3000 hậu cung không sót một ai, trở thành người chiến thắng cuối cùng!"

"Chém tiếp đi!" Tống Thanh đứng dậy bỏ đi, cô lười nghe những lời nói nhảm kia.

"Chậc, đừng đi mà, em nói cho chị nghe…" Tống Bạch lẽo đẽo đuổi theo.

Phòng ngủ.

Lúc Tống Tử Văn vào phòng, Liêu Gia Văn đang nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ, tròng mắt đang cử động, lông mi cũng đang rung.

Đây là động tác xuất hiện khi cô ta cảm thấy buồn bực, nếu không đã đi xem tài liệu từ lâu rồi.

Anh ta đi đến bên giường, ngồi xuống: "Tâm trạng không tốt à?"

Cô ta cau mày, thấy hơi phản cảm với việc đã biết còn cố tình hỏi của chồng mình.

Liêu Gia Văn thích sự trực tiếp, đam mê công việc, cô ta lại là một người có năng lực, muốn tạo nên danh tiếng trong giới chính trị bằng bản lĩnh của mình, những năm qua, cô ta luôn làm rất tốt, khó tránh hơi cao ngạo.

Loading...