Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 397
Cập nhật lúc: 2025-02-14 22:16:33
Lượt xem: 9
"Đem tiền chưa?" Cô hỏi.
Anh gật đầu.
"Nhiều không?"
"Yên tâm," Lục Chinh lĩnh hội được ý nghĩa của cô, sự dung túng lướt qua đáy mắt, anh vỗ vào đầu của cô: "Có thẻ."
Đàm Hi vui mừng nhảy cẫng lên, hôn một cái vào mặt anh: "Yêu anh c.h.ế.t mất!"
"Chậm một chút…"
Đến khi mặt trời lặn, hai người mới trở về khách sạn.
Vừa vào cửa, Đàm Hi vứt túi giấy, quẳng giày bò lên giường: "Mệt quá!"
Lục Chinh đặt túi lớn túi nhỏ trên tay xuống, bật máy sưởi lên, một lúc sau, nhiệt độ trong phòng tăng lên.
Đàm Hi cảm thấy nóng, tháo mũ và khăn quàng ra, cuối cùng dứt khoát cởi nốt áo khoác và quần dài ra luôn, cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo đập vào chăn, giống như một chú chó con thích đùa giỡn, lăn tới lăn lui.
Hôm nay cô mua rất nhiều đồ, quan trọng là không cần phải tự trả tiền!
Trước đây, quẹt thẻ của chính mình là vui nhất, bây giờ cảm thấy thật ra người khác dâng thẻ lên cho cô quẹt cũng không tồi…
Lật người ngồi dậy, Đàm Hi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Qua đây."
Lục Chinh treo áo khoác lên, xoay người liền nhìn thấy cô nhóc trắng như tuyết đang ngồi trên giường, một chiếc áo dây trễ n.g.ự.c cộng thêm một chiếc quần lót viền ren, cười vô tâm vô phế.
Mỹ nhân quyến rũ mà trầm tĩnh!
Không biết vì sao, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện câu nói đó.
"A Chinh, anh qua đây!" Quả cầu tuyết vẫy tay, đôi chân dài đặt sát mép giường, tự do đong đưa.
Một bước, hai bước…
Đi đến bên ngường, cổ tay bị cô khều nhẹ một cái: "Ngồi xuống."
Lục Chinh cau mày, thầm hít hơi, cô nhóc này có ý đồ dụ dỗ anh!
Đàm Hi thật sự không có ý đồ như thế.
Cô chỉ không quen mặc nhiều đồ trong môi trường ấm áp thôi, dù sao cũng đã lên giường, nhìn thêm vài lần cũng có sao đâu?
Hành động cởi mở không thoát khỏi liên quan đến cuộc sống du học sinh kiếp trước của cô.
Dù sao những người phụ nữ ra phố không mặc bra, hở một chút cũng không thấy xấu hổ ở nước Mỹ có rất nhiều, cô đã sớm không còn thấy kỳ lạ nữa.
"Mặc đồ vào." Cắn răn, siết chặt nắm đấm.
"Nóng, không thoải mái." Vừa nói, đôi bàn chân trắng tuyết duỗi tới n.g.ự.c anh, sau đó luồn vào trong khe hở cửa hai bắp đùi của anh.
Cả người Nhị gia run lên: "Đừng nghịch."
"Ủ ấm."
"…"
Cuối cùng, không chỉ dùng chân, mà ngay cả tay cũng được sử dụng, cô nhóc ấm đến nỗi híp mặt lại.
"Cậu ơi, cậu ơi, cậu tốt quá…" Đàm Hi ôm lấy eo của anh, cái đầu nhỏ cọ cọ vào n.g.ự.c anh.
Lục Chinh như bị nướng trên lửa, hít thở mạnh hai lần mới bình tĩnh lại được: "Yêu tinh!"
Bữa tối trực tiếp kêu nhân viên phục vụ phòng.
Đàm Hi cầm đũa chép miệng, đôi mắt to long lanh nhìn thẳng vào Lục Chinh, giống như một chú chó nhỏ đòi ăn thịt.
"Em muốn uống một ngụm."
Anh lắc chai rượu trong tay, lạnh mặt: "Không cho."
"Tửu lượng của em rất tốt mà."
"Buổi trưa đã uống rồi."
"Còn chưa được nửa chai mà!" Cô nàng nào đó không phục, riêng người này đã một mình uống ba chai lận.
"Em còn muốn uống bao nhiêu?" Khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống.
Đàm Hi giơ ngón trỏ lên.
"Không được."
"…"
Buổi tối, nhân lúc Lục Chinh đi tắm, Đàm Hi không chịu được, lén mò lấy một điếu thuốc trốn ngoài hành lang hút.
Cô thấy vui mà, thế giới hai người, còn còn thể shopping điên cuồng, hễ vui là không kiềm chế được, hoặc là uống rượu, hoặc là hút một điếu thuốc.
Gió thổi vào từ cửa sổ, đốm lửa bỗng nhiên sáng lên, Đàm Hi hút mạnh một hơi, sau đó nhẹ nhàng phun ra.
Cùng với tiếng cửa thang máy mở ra, một chuỗi tiếng bước chân đi từ xa tới.
Cô không ngẩng đầu, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, làn sương trắng lượn lờ làm mờ đi cả khuôn mặt, cũng làm lu mờ luôn cả toàn thế giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/397.html.]
"Cứ sắp xếp trước, rạng sáng đi đón người."
"Lầu mấy?"
"Tám."
"Đợi đã!"
Họ phát hiện ra Đàm Hi, vì cẩn thận, họ đánh giá cô một lượt từ đầu đến chân.
Áo choàng dài, tóc sõa ngang vai, dựa nghiêng ngả vào tường, động tác hút thuốc vô cùng thuần thục.
"Hey, thả lỏng đi, một con điếm mà thôi."
"Trời, búp bê châu Á, thật xinh đẹp."
"Lo làm việc trước, đừng nói nhảm!"
Ba người đi ngang qua người Đàm Hi, hai người trong số đó để lại một ánh mắt sâu xa khó dò, nhưng đáng tiếc cô không hề ngẩng đầu lên.
Mãi đến khi ba người họ rời đi, Đàm Hi mới dập tắt đầu thuốc, đứng ở chỗ cửa sổ hứng gió lạnh một hồi rồi mới trở về phòng.
Còn lúc này, ở cuối hành làng, ba người đi ngang qua lúc trước mới yên tâm rời đi.
"Will, thả lỏng đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Câm mồm!"
"Cô ta chỉ là một con điếm mà thôi."
Sau khi Đàm Hi vào vừa bắt đầu nhớ lại đoạn đối thoại của những người kia, họ dùng tiếng Đức, còn là loại khẩu âm rất nặng, cô nghe nửa hiểu nửa không.
Nhìn thái độ cẩn thận của họ không giống khách du lịch.
"Đang nghĩ gì thế?" Lục Chinh tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm.
Đàm Hi không dám đứng quá gần anh, sợ bị ngửi ra mùi khói thuốc, ôm lấy đồ ngủ chui vào trong.
Không lâu sau, tiếng nước vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra, đi đến bên cửa sổ, gọi vào một số: "Chuẩn bị thế nào rồi?" Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước.
"Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa."
"Ừ, canh chừng kỹ vào."
Ngâm mình trong nước nóng, thả lỏng cả người, cho nên, khi Đàm Hi bước ra, người cô mềm oặt, hai chân cũng nhức theo.
Ngã người vào trong ổ chăn, dị quốc tha hương, thoải mái rên hừ hừ.
Lục Chinh vén chăn chui vào, tay chân Đàm Hi quấn tới, giống như một sợi dây leo thường xuân.
Anh giống như một chiếc lò lớn, ổ chăn nhanh chóng ấm lên.
Lục Chinh giơ tay ra tắt đèn.
Hai người cứ ôm nhau như thế, rồi chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Đàm Hi khát nước, bò dậy uống nước, lúc mở mắt ra, bên gối trống không, một sự khủng hoảng trỗi dậy trong lòng.
Cô không thèm mang giày, tìm trong phòng tắm trước, rồi ra ngoài ban công, đều không có.
"Lục Chinh?" Giọng cô run lên, không biết là sợ hãi hay hoảng loạn.
Chiếc đồng hồ cổ xưa trên tường đang hiển thị bây giờ là 1 giờ 20 phút sáng.
Đàm Hi lôi một chiếc áo khoác dạ trong chiếc vali đang để mở ra khoác lên người, cầm lấy điện thoại gọi vào số của Lục Chinh.
Tắt máy.
Cô mang giày, chuẩn bị ra ngoài đi tìm.
Suy nghĩ một lúc, lại trở về cầm theo một con d.a.o gấp, con d.a.o be bé nằm trọn trong lòng bàn tay.
Lúc mở cửa ra, gió thổi vào, Đàm Hi siết chặt cổ áo.
Trên hành lang chỉ để lại vài ngọn đèn, không được sáng cho lắm.
Đột nhiên, có tiếng thang máy đi lên, lúc Đàm Hi chạy tới, thang máy đã đi qua tầng 6 cô đang ở, dừng lại ở tầng 8.
Đing!
Tuy cách hai tầng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng báo hiệu thang máy mở cửa.
Đàm Hi nhớ đến ba người đàn ông gặp ở hành lang lúc nãy, cô nghe thấy một người trong số đó nói một số tám!
Trực giác mách bảo cô rằng, có âm mưu ở trong này, không chừng còn có liên quan đến Lục Chinh.
Không do dự thêm nữa, nắm chặt con d.a.o nhỏ trong tay, chạy lên lầu từ lối cầu thang thoát hiểm.
Chạy như bay lên lầu 8, đã không còn nghe thấy động tĩnh gì, Đàm Hi nghiêng người dựa vào tường, hít thở sâu điều chỉnh nhịp tim, nhưng hai lỗ tai lại gióng lên thật cao.
Tiếng gió gào rít thổi qua, và tiếng thở dốc của bản thân.
Yên lặng.
Tĩnh mịch.