Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 398
Cập nhật lúc: 2025-02-14 22:17:05
Lượt xem: 12
Lầu trên, phòng 907.
"Đội trưởng Thời, đến rồi!" Một người đàn ông to con chỉ vào màn hình giám sát, ánh mắt toát lên sự hưng phấn.
Thời Cảnh tiến lên trước, ánh mắt ngưng trọng.
"Họ dừng lại ở lầu 8."
"Cụ thể vào phòng nào?"
"803. Có cần thu lưới không?"
"Đợi thêm đã."
Người đàn ông to con nôn nóng: "Lỡ cuộc giao dịch của bọn chúng kết thúc rồi, thế thì chẳng phải chúng ta đã tốn công…"
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo vỗ lên vai hắn: "Hồ Tử, nghe theo chỉ huy."
"… Vâng."
Thạch Dao đi đến bên cửa sổ, đến gần rồi mới phát hiện ra có một người đang đứng ở nơi đó, áo đen quần đen, bóng lưng thẳng tắp dung hòa vào màn đêm.
"Đội trưởng Lục, anh…"
"Xưng hô không đúng."
Bàn tay đặt ở hai bên hông siết lại thành nắm đấm: "Trong lòng tôi, cho dù đã ra chuyện gì, anh vẫn là đội trưởng của đội đặc chiến Lôi Thần!"
Lục Chinh không nói gì, ánh mắt sâu như biển.
"Lão Lục! Mau đến xem!"
Lục Chinh bước nhanh tới, ánh mắt Thạch Dao ảm đạm, nhưng lại biến mất nhanh chóng.
"Thang máy dừng ở lầu 8, lúc đi ra có 6 người, nhưng khi vào cửa chỉ còn lại 5 người, còn một người không thấy đâu nữa!" Thời Cảnh dừng hình ảnh lại, đúng là thiếu mất một người!
"Là trò che mắt do Eite bày ra, hắn ta chắc chắn vẫn còn ở trong thang máy."
Sắc mặc Thời Cảnh khẽ thay đổi: "Hồ Tử, lập tức chỉnh sang camera của mỗi tầng lầu, nhanh lên!"
Thạch Dao bắt đầu kiểm tra cấp tốc: "Tầng 7 không có… Tầng 6 không có… Tầng 5 không có… Tầng 4…"
"Không, hắn vẫn còn ở tầng 8." Lục Chinh đột nhiên lên tiếng.
Hồ Tử nhìn lão đại, Thời Cảnh đánh vào đầu hắn một cái: "Còn ngơ ngác ra đó làm gì? Mau chỉnh hình ảnh về lại tầng 8!"
"… Dạ."
Đàm Hi không biết đã ở trong cầu thang bao lâu, có thể là 1 phút, cũng có thể là 5 phút, mãi đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân của một người!
Cô nhắm mắt, ngừng thở, một bước, hai bước, ba bước…
Từ thang máy bước ra đến phía bên phải… căn phòng thứ 6!
Tách… Tiếng khóa cửa khẽ khàng.
Đàm Hi ra khỏi cầu thang thoát hiểm, dựa vào bên phải, đếm số, 1, 2, 3, 4…
Nhưng cô lại không ngờ rằng mọi nhất cử nhất động của cô đều bị camera quay lại, Thạch Dao là người phát hiện ra đầu tiên: "Sao lại có một cô gái?"
Thời Cảnh cau mày, nhìn theo hướng cô ta chỉ, sau đó trợn to mắt lên: "Lão Lục! Lão Lục! Hình như tôi bị hoa mắt rồi…"
Nếu không sao lại cảm thấy người phụ nữ kia giống Đàm Hi thế?
Lục Chinh nâng mắt lên, giây tiếp theo cả người cứng ngắc, đứng dậy đi ra ngoài.
Chó con! Không chịu lo ngủ, lên đó nhiều chuyện làm gì?
Thạch Dao túm lấy anh: "Đội trưởng Lục, anh không thể đi! Người Eite dẫn tới đang ở lầu 8!"
"Buông tay ra!"
Cô ta rùng mình, đợi đến khi có phản ứng trở lại thì tay đã buông ra rồi.
"Thạch Dao!" Thời Cảnh tức giận, sự nôn nóng trong mắt hắn không thua kém gì Lục Chinh, nhưng trên mặt vẫn còn khá bình tĩnh: "Cho cô hai phút tìm ra vị trí cụ thể của Eite!"
"Vâng!"
Tốc độ gõ phím của Hồ Tử càng ngày càng nhanh, biểu cảm của Thạch Dao cũng trở nên nặng nề, mồ hôi lạnh chạy xuống dọc theo gò má.
Ngàn cân treo sợi tóc!
"… Tìm thấy rồi, ở 805!"
"Hồ Tử ở lại tiếp ứng, Thạch Dao đi theo tôi!"
…
Đàm Hi không dám đến quá gần để tránh người ở trong phát hiện ra điều gì từ ánh sáng ngoài khe cửa.
Chỉ có thể dán tai vào vách tường, thò đầu ra nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/398.html.]
Hết cách, hiệu quả cách âm quá tốt, không nghe được gì, đang chuẩn bị rời đi, vai phải đột nhiên bị vỗ mạnh, cô trở tay giơ nắm đ.ấ.m lên.
"Là anh."
Sợi dây căng chặt trong lòng bỗng lỏng dần, lúc này cô mới phát hiện lưng mình đã ướt nhẹp, áo ngủ dính sát vào lưng, vành mắt, lỗ mũi bỗng thấy cay cay.
Cô cử động môi, không lên tiếng.
Lục Chinh hiểu được, điều cô muốn nói là: Cậu ơi, cháu sợ!
Con tim anh nhất thời mềm xuống như kẹo bông gòn, ôm cô nhóc vào lòng, yên lặng an ủi.
Không lâu sau, Thời Cảnh dẫn theo Thời Dao lao xuống từ lầu 9.
Đàm Hi trợn mắt: Sao anh lại ở đây?
Thời Cảnh vứt cho cô một ánh mắt phong lưu: Sao anh không thể ở đây?
Thạch Dao nhìn hai người đang ôm nhau, cảm giác như có một con d.a.o đang khuấy trộn trong tim, đau như cắt xương lóc thịt.
Thời Cảnh: Khi nào Interpol sẽ đến?
Thạch Dao: Ít nhất phải 3 phút nữa.
Ánh mắt Thời Cảnh nghiêm lại, Eite đã biến mất 5 phút, còn đợi nữa e rằng cuộc giao dịch đã kết thúc rồi, còn bắt người làm quái gì!
Đàm Hi nhìn cánh môi hai người cử động không ngừng, nhưng lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả một hơi thở cũng không cảm nhận được, cô giương mắt lên nhìn Lục Chinh.
Lời thoại ngầm ở đây là: Còn giấu em bao nhiêu? Trở về em sẽ xử lý anh!
Thạch Dao lăn đến trước cửa phòng 805, nằm xuống sàn, không nhúc nhích tí nào.
Thời Cảnh cũng lăn tới, nhìn thấy hai người ra vẻ như muốn phá cửa phòng 805, Đàm Hi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ người họ muốn tìm không phải là người bước vào cuối cùng sao?
Rõ ràng là ở phòng 806 mà…
Đàm Hi kéo tay áo Lục Chinh, cử động cánh môi.
Sắc mặt anh khẽ thay đổi, nhanh chóng ra tay ngăn hành động của Thời Cảnh và Thạch Dao.
Thời Cảnh: Lục Chinh, anh sao vậy?
Lục Chinh: Người ở 806.
Thạch Dao: Không thể nào!
Thời Cảnh cắn răng, hai phút sau ra quyết định: Nghe lời Lão Lục!
Thạch Dao lúng túng, nhìn Lục Chinh bằng một ánh mắt đầy u oán, nhưng đáng tiếc, anh đã quay về ôm Đàm Hi rồi.
Nửa tiếng sau.
Xe cảnh sát dừng trước cửa khách sạn, tiếng còi cảnh sát vang lên liên hồi, vô cùng chói tai trong đêm kia yên tĩnh.
Từng chiếc cửa sổ khách sạn sáng lên liên tục, những người đang ngủ say đều đã tỉnh hẳn, có người mặc áo khoác xuống lầu hóng chuyện, có người chỉ thò đầu qua cửa sổ.
Tám người của Eite bị Interpol áp giải đi, bởi vì mang quốc tịch nước Đức nên bị trục xuất về nước thẩm vấn.
Còn người Hoa Hạ giao dịch với Eite thì do Thời Cảnh đưa về nước, sáng mai sẽ khởi hành.
Trong phòng.
Thời Cảnh như trút được gánh nặng: "Lão Lục, may mà có anh."
"Không phải tôi." Cô nhóc trong lòng đã buồn ngủ, còn anh nửa ôm lấy cô như thế này, hai tay dùng sức cũng không ngại mệt.
Thạch Dao dựa vào cửa sổ, hơi cúi đầu, nhìn không rõ thần sắc trong mắt.
Thời Cảnh cầm lấy một lọn tóc vươn trên vai Đàm Hi, ngoáy trước mũi cô, cười vô cùng xấu xa.
Chát…
Mu bàn tay bị đánh một cái, Thời Cảnh không kịp thu tay về.
"Đáng đời!" Đàm Hi ném ra một ánh mắt hả hê sung sướng.
"Con nhóc này, có tin anh…"
"Anh thế nào? Đánh em à?" Cô rúc người vào trong lòng Lục Chinh, kiểu cáo mượn oai hùm điển hình: "Có ngon thì cứ thử xem!"
"Lão Lục, trông chừng cô bé nhà anh, phiền c.h.ế.t mất thôi!"
Lục Chinh không nhìn anh ta, rút lọn tóc kia trở về, nhìn Đàm Hi, thì thầm một tiếng: "Ngoan."
Thời Cảnh run lên, răng sắp bị ê hết rồi.
"Khi nào về nước?" Lục Chinh hỏi.
"Ngày mai. Hay hai người cùng về với chúng tôi?"
"Không muốn!" Không đợi Lục Chinh trả lời, Đàm Hi đã mở miệng từ chối trước: "Chúng tôi đến đây để đi du lịch!"
"Chậc, nhìn không ra lão Lục… anh cũng đen lắm." Sau đó nháy mắt với Đàm Hi: "Nhóc con, em không thể bị con sói to này tha đi mất đấy nhé, nếu không, ngay cả xương cũng không còn đâu!"