Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 402

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-16 20:52:33
Lượt xem: 7

Liêu Gia Văn không thích nghe những lời vòng vèo, hất đũa bỏ đi trước mắt ông cụ, bà cụ.

Tối hôm đó, đòi chuyển ra ngoài.

"Gia Văn, cô có ý gì hà?" Bà Bàng vốn đã nguôi giận, đang ngồi trên sô pha xem tivi thì bất ngờ nhìn thấy con dâu cả xách hành lý đi xuống, thế là mặt mày bỗng nhiên đen thui lại.

"Dọn ra ngoài ở." Câu này nói rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng không hề có biểu cảm gì.

Bà Bàng cảm thấy nhói lòng, bà tự hỏi bao nhiêu năm qua không hề bạc đãi đứa con dâu này, cô ta muốn lo sự nghiệp, nhà họ Tống lót đường thay cho cô ta, cô ta muốn ở nước ngoài, cũng theo ý cô ta, hôm nay chẳng qua chỉ nhắc nhở nó sớm sinh con, thằng lớn và cô ta đều không còn nhỏ nữa, đây vốn là chuyện đương nhiên.

Bà còn chưa tức giận, Liêu Gia Văn lại được nước làm tới.

Nói thật ra, đứa con dâu này hay cáu giận, quá thanh cao, gả vào nhà họ Tống những năm qua đều trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng, không tận tâm với ba mẹ chồng, ngay cả với chồng cũng không lo lắng gì tới, bà Bàng không hề hài lòng.

Nể mặt đứa con lớn nên mới cố gắng nhẫn nhịn.

Nếu đổi lại tính cách những năm trước, gặp phải đứa con dâu như thế này thì bà đã ra tay trừng trị từ lâu rồi chứ không có chuyện để cho cô ta tự do bay nhảy thế này đâu!

Thôi vậy, vì con trai, bà tiếp tục nhịn cơn tức này: "Đang yên đang lành tại sao lại muốn dọn đi?"

"Không làm mẹ chướng mắt."

Cổ họng Bàng Bội San nghẹn lại, cơn tức trong lòng đọng lại một chỗ, thật sự là… phẫn nộ đến cực điểm!

Hít thở sâu, tuy sắc mặt lạnh lùng, nhưng vẫn không bùng nổ mà cố gắng dịu dàng khuyên nhủ: "Con cũng biết, gần đây là thời kỳ quan trọng của thằng cả, con làm vậy không phải khiến người ta hiểu lầm…"

"Hiểu lầm? Hiểu lầm chúng con cãi nhau sao?" Liêu Gia Văn cười lạnh: "Đây vốn dĩ là sự thật!"

"Cô muốn hại nó sao?" Gia đình bất hòa chẳng khác nào như một đòn chí mạng đối với một người làm quan.

"Mẹ, chuyện cạnh tranh ứng tuyển bây giờ là người tài năng mới xứng đáng, năng lực quyết định tất cả, không hề liên quan gì đến việc con có ở nhà hay không!"

Bàng Bội San không biết nên nói đứa con dâu này ngu hay khờ!

Nhưng lại nghe Liêu Gia Văn tiếp tục nói: "Làm người bớt vài trò mánh khóe, làm nhiều chuyện thực tế còn quan trọng hơn tất cả, không cần phải dùng tới những thứ giả tạo này."

"Hừ, Gia Văn, cô đang châm chọc tôi?"

"Mẹ, con chỉ đang nhắc nhở mẹ."

Bàng Bội San thật sự sắp bị đồ ngu này làm tức điên, đúng lúc Tống Tử Văn bước ra khỏi phòng sách, khoảnh khắc nhìn thấy hành lý, anh ta bỗng ngơ ngác, sự mệt mỏi nặng nề lướt qua trong mắt, nhưng bị che giấu sạch sẽ một cách nhanh chóng.

"Sao thế?"

"Đến đúng lúc lắm, vợ con đòi dọn ra ngoài, con nói thế nào đây?"

"Gia Văn?" Ánh mắt chất vấn của anh ta dừng trên người cô ta.

Cô ta hất cằm: "Ừ."

Tống Tử Văn: "Tại sao?"

"Em không muốn có người hoa tay mua chân vào cuộc sống của em."

Bà Bàng tức cười, xua tay, ngồi xuống sô pha: "Thôi vậy, sau này tôi không nhúng tay vào chuyện của anh chị nữa."

Nhưng mắt hơi rơm rớm nước mắt, chớp chớp mắt, lại ép trở về.

Đưa con trai bà mang thai mười tháng sinh ra, giáo dục bồi dưỡng từ nhỏ, lớn lên lại tìm một cô vợ không lĩnh tình về tức c.h.ế.t bà, bà Bàng biết nghĩ như thế là không đúng, nhưng không tránh khỏi sẽ thấy đau lòng.

Tống Tử Văn thấy mẹ mình như thế, trong lòng cũng đau đớn không thôi.

Nhưng tình cảm với vợ cũng chiếm một phần không nhỏ trong tim anh ta, anh ta nhẹ giọng: "Gia Văn, những lời mẹ nói không hề có ý gì khác, em đừng nghĩ quá nhiều…"

Liêu Gia Văn không nói gì, tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo không buông: "Em muốn về nhà vài ngày."

Anh ta im lặng một lúc: "Anh đưa em đi".

"Không cần, anh cứ làm việc của anh đi." Dứt lời, kéo hành lý rời đi.

Tống Tử Văn đứng im lại chỗ, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của vợ, chìm vào hỗn loạn, sự mệt mỏi dâng lên như thủy triều.

"Con à, qua đây ngồi." bà Bàng vỗ vào vị trí bên cạnh.

"Xin lỗi mẹ."

"Có gì phải xin lỗi chứ? Nhà nào mà chẳng có mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu? Năm đó, mẹ với bà nội con không phải cũng từng um sùm lên đó sao?"

Trong lòng anh ta cực kỳ hỗn loạn.

Bà Bàng thở dài: "Nói cho cùng, cuộc sống là của con, vui hay không trong lòng đều có tính toán. Mẹ vẫn là câu nói đó, không ép con làm bất cứ chuyện gì, nhưng trước tiên là con không được để bản thân chịu ủy khuất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/402.html.]

Tống Tử Văn khẽ dạ: "Trong lòng con đã có tính toán."

"Không phải muốn ra ngoài sao? Đi đi! Đi đi!"

"Mẹ, chuyện hôm nay mẹ đừng để ở trong lòng, con sẽ đi khuyên Gia Văn."

"Ừ. Mau lên, đừng đến trễ!"

Tống Tử Văn rời khỏi nhà, không đến tòa nhà thị chính mà lái xe đến nhà mẹ vợ.

Cốc cốc…

"Tử Văn? Sao con lại đến đây?" Mẹ vợ kinh ngạc.

Anh ta cau mày, đưa hai chai rượu Mao Đài trong tay ra: "Người khác tặng con, nên cầm qua cho ba uống thử."

"Ối chào, thằng bé này, đến thì đến, mang quà cáp làm gì?" Tuy nói như thế, nhưng động tác nhận quà lại rất nhanh nhẹn.

"Ai đó?" Một giọng đàn ông thô to vọng đến.

"Tử Văn đến biếu rượu cho ông!"

"Bà nói xem bà chặn ở ngoài cửa làm gì? Còn không mau để con rể vào!"

"Ối, tôi đúng là lẩm cẩm mà. Mau vào nào, vừa hay hôm qua có mua quả thanh mai, vẫn còn để đông trong tủ lạnh…"

Tống Tử Văn bình tĩnh từ chối, trước khi đi, cười nói: "Ba mẹ, con còn có việc," Khựng lại: "Lần sau sẽ dẫn thêm Gia Văn về thăm hai người."

"Đứa trẻ ngoan, con có lòng rồi. Trước khi các con đến thì gọi điện thoại, để mẹ chuẩn bị trước."

"Vâng ạ!"

Xuống lầu, lên xe, chạy đi, suốt cả quá trình, anh ta tỏ ra rất bình tĩnh.

Nếu như trước khi gõ cửa, Tống Tử Văn thấy hồi hộp, thì khi mẹ vợ tỏ ra kinh ngạc khi thấy anh ta đến, anh ta đã tê dại rồi.

Thì ra, cô ấy cũng biết nói dối.

Lấy điện thoại ra, gọi vào một số, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, đây là sự ăn ý nhiều năm của hai người, mặc kệ có gây gổ không vui đến cỡ nào, nhưng điện thoại thì không thể không nghe.

Anh ta gọi tên của vợ.

Đầu dây bên kia trả lời đầy lười biếng.

"Đến nhà chưa?" Giống một người chồng tốt quan tâm vợ.

"Ừm."

"Ba mẹ vẫn khỏe chứ?"

"Ừm."

"Anh nhớ lần trước ba nói có hóa đơn cần thanh toán, em hỏi xem mã số của ông ấy là bao nhiêu."

"À, ba không có ở nhà."

"Chắc mẹ biết."

"Mẹ cũng không ở nhà."

"Thôi, đợi lần sau vậy."

Khi Tống Bạch nhận được cuộc gọi của Tống Tử Văn thì anh ta đang nằm ngủ trên giường lớn trong khách sạn, say rượu đến mức khiến anh ta đau đầu, tối qua vận may kém, thua không ít, tâm trạng cũng tồi tệ theo.

Giọng điệu dĩ nhiên cũng không được tốt mấy: "Có rắm mau đánh!"

"Là anh, Tiểu Bạch."

Tống Bạch trợn mắt: "Anh cả?" Bỗng dưng tỉnh táo hoàn toàn.

"Ừ."

Tống Bạch khẽ ho hai tiếng: "Có việc à?"

"Có thể điều tra được chị dâu của em ở đâu không?"

"Chị dâu? Không phải chị ta ở nhà sao?"

Tống Tử Văn không đáp.

Tống Bạch vò đầu, ngồi dậy: "Được, anh đợt chút…"

Ngắt điện thoại, lập tức gọi cho Tưởng Hoa: "… Cậu có người ở hệ thống cảnh sát, điều tra Liêu Gia Văn giùm tôi?"

Loading...